Đậu Đậu nghiêm trang nói: “Con sẽ lấy mẹ làm vợ, mẹ đã đồng ý sẽ kết
hôn với con”.
Hoài Nguyệt cười gật đầu: “Được rồi, được rồi, mẹ chờ”.
Lỗ Phong thơm một cái lên má Đậu Đậu: “Con trai ngoan, con nhất định
phải bắt mẹ con chờ đấy!”
* * *
Con trai đi nghỉ mát, trong lòng Hoài Nguyệt cảm thấy trống rỗng, hết
giờ làm cô vẫn ngồi trong văn phòng không muốn về nhà chút nào.
Hôm nay là cuối tuần, đã hai tuần cô không về ngoại ô.
Bác làm vườn trông nom vườn rau giúp cô, qua điện thoại thấy bác nói bí
đỏ ra rất nhiều quả, cô bảo bác cứ lấy về mà ăn. Vốn cô trồng cũng chỉ để
Đậu Đậu xem cho vui là chính. Mấy dây mướp nên nóc nhà chắc cũng ra
không ít quả rồi, tất nhiên là với điều kiện Cơ Quân Dã phải tưới nước giúp
cô.
Cũng không biết hai anh em này có hái mướp ăn không? Giống mướp
này rất tốt, bác làm vườn đã lấy cây giống từ nông thôn mang lên cho cô.
Quả mướp rất mập, hơi ngắn, còn có vị rất thơm ngọt, không lấy xuống ăn
thì thật là phí. Đột nhiên cô nhớ tới ánh mắt biết nói của Cơ Quân Đào hôm
đó, cả vẻ bối rối và xót xa của anh khi cô cắt vào tay nữa. Đó là biểu hiện
của thương yêu đúng không? Cô hy vọng là không, nhưng trong lòng cô
biết rõ là đúng.
Cô tự nghĩ ra đủ lý do để không về căn nhà liền kề ở ngoại ô, bởi vì cứ
nhớ tới bữa cơm hôm đó là trong lòng cô lại cảm thấy bất an.
Cơ Trọng Minh, Cơ Quân Đào, Cơ Quân Dã, thậm chí cả bác sĩ Thích,
hình như cử chỉ, hành vi của người nào cũng rất có ẩn ý, lời nói của mỗi