nhận được sự căng thẳng và hưng phấn của anh. Cô cởi cúc áo, hôn lên
ngực anh, từ từ hạ thấp xuống dưới.
Cơ Quân Đào run rẩy ôm ghì đầu cô vào ngực: “Hoài Nguyệt, đừng tốt
với anh như vậy, anh sẽ không chịu được”. Giọng anh đã lạc đi, lắp bắp và
ấp úng.
Hai tay Hoài Nguyệt vẫn vuốt ve thân thể anh, đôi môi mềm mại vẫn hôn
lên ngực, anh cảm thấy mình quả thực sắp không thở được nữa. Anh đã tự
hoài nghi chính mình, rốt cuộc ba mươi lăm năm qua anh đã bao giờ thực
sự biết đến tình yêu nam nữ. Bờ môi như vậy, bàn tay như vậy, sự vui vẻ
đến cực hạn như vậy là thể nghiệm anh chưa bao giờ có.
“Hoài Nguyệt, anh đau quá. Chúng ta lên tầng đi”. Anh ấn cằm lên hõm
vai cô, âm thanh vỡ vụn. Anh cảm thấy toàn thân mình đều đang run rẩy
dưới sự vuốt ve của người phụ nữ này, niềm hạnh phúc này quả thực làm
anh không thể sống nổi.
Hoài Nguyệt biết tại sao anh lại kêu đau. “Không được nhịn, như vậy sẽ
càng đau”.
Cô dịu dàng ghé vào tai anh, cởi quần áo anh ra. Sao còn có thể đợi đến
lúc lên tầng chứ, anh ấy không sợ đau chết hay sao? Cô yêu thương vuốt ve
gương mặt anh, lại một lần nữa hôn lên môi anh, chậm rãi cởi áo mình ra,
mềm mại ép lên ngực anh.
Cảm nhận được sự thương yêu của cô, Cơ Quân Đào càng yêu cô hơn,
anh ôm chặt cô vào lòng: “Để anh”.
Anh không nỡ để cô làm vậy, cúi xuống hôn lên ngực cô, bàn tay từ từ
cởi váy ra.
Trước mặt anh là một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp, trắng ngần, mềm mại, eo
thon, ngực nở, bụng dưới phẳng lì, đôi chân thon dài.