“Vâng”. Cô nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Hoài Nguyệt như một em bé vừa
đánh nhau với người khác một trận, dù mình mẩy đầy thương tích nhưng
vẫn nhất quyết không chịu nhận thua trước mặt người ngoài mà chỉ lê bước
chân uể oải gắng gượng bước về nhà. Đến lúc nhìn thấy bố mẹ, những
người thân cận nhất mà cô có thể dựa dẫm vào, mới cảm thấy cực kỳ chua
xót, cực kỳ tủi thân, mới có thể rũ bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang vất vả khoác
vào người trước đó.
Có phải chính vì cô hiểu lòng anh nên mới sẵn lòng vứt bỏ ngụy trang
như vậy?
Cơ Quân Đào đứng ngẩn ra một lúc rồi kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ
lưng cô: “Đừng buồn nữa. Em uống nhiều rượu như vậy không tốt cho sức
khỏe. Lần sau đừng như vậy nữa”.
Nước mắt Hoài Nguyệt rơi từng giọt xuống thấm ướt ngực anh, Cơ Quân
Đào cảm thấy chỗ đó bỏng rát, đau đến tận sâu trong trái tim. Lúc này,
người phụ nữ anh yêu mến đang ở trong lòng anh, tủi thân như một em bé
không biết dựa dẫm vào đâu. Anh không nỡ thấy cô rơi lệ, không nỡ thấy
người mình yêu cô đơn, lẻ loi. Anh muốn trở thành chỗ dựa của cô, cho dù
chỉ là vẻn vẹn tối nay, anh muốn làm cho cô cảm thấy được người khác
nâng niu, yêu quý.
“Hoài Nguyệt”, anh thầm thì bên tai cô: “Thấy em buồn như vậy, anh
thương lắm”.
Anh thích cô, anh yêu cô, câu này đã quanh quẩn trong đầu anh cả ngàn
vạn lần rồi.
Tất cả sự đề phòng của Hoài Nguyệt trong khoảnh khắc này đều tan vỡ.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào phòng, những hoa văn mỏng manh trên
tấm rèm cửa sổ trở nên mềm mại, sinh động. Ngoài cửa sổ, ánh trăng rất
đẹp đang dịu dàng, thắm thiết chiếu xuống mỗi đóa hoa và những con côn