EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 274

“Em cũng phải về đây, thật sự xin lỗi đã làm phiền anh muộn như vậy”.

Hoài Nguyệt vừa ngượng ngùng nói vừa vội vã đi giày, không ngờ mình lại
đến ngủ trong nhà một người đàn ông độc thân, đúng là không ra sao cả.

“Ờ”, Cơ Quân Đào gật đầu. Thấy cô vẫn có vẻ buồn ngủ, anh lại hỏi tiếp:

“Đau đầu không?”

Hoài Nguyệt lắc đầu: “Không đau lắm, em không biết loại rượu đó lại

ngấm như vậy, đúng là mất mặt quá”. Cô đưa tay xách chiếc túi đang để
trên bàn lên rồi đi ra cửa.

“Hoài Nguyệt”, Cơ Quân Đào gọi cô lại, do dự một lát rồi hỏi nhỏ:

“Hôm nay em khó chịu lắm à?”

Cơ Quân Đào cao hơn cô nhiều, lúc anh đứng đằng sau cúi đầu hỏi cô, cả

người cô đều bị bóng dáng anh che khuất khiến cô có cảm giác như được
che chở.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có bóng đèn ngoài hiên tỏa ra ánh sáng

nhu hòa, trong bóng tối, con người luôn bất giác trở nên mềm yếu.

Từ khi cô nhận cuộc điện thoại của Viên Thanh, Trần Thụy Dương hỏi:

“Nghe điện thoại của ai mà tức giận như vậy”, Cơ Quân Dã hỏi: “Ai bắt nạt
cô”. Bọn họ đều quan tâm đến cô, muốn biết ai bắt nạt cô, ai làm cô tức
giận, muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa cô và “ai”. Họ muốn an ủi cô, có
lẽ còn muốn giúp cô lấy lại công bằng.

Nhưng người trước mặt này lại chỉ quan tâm đến riêng cô, quan tâm đến

chuyện cô có cảm thấy khó chịu, có tủi thân hay không. Thì ra trên thế giới
này vẫn có một người như vậy, không hỏi nguyên do, chỉ để ý xem cô cảm
thấy thế nào. Trong giọng nói của anh không có thứ gì khác ngoài sự xót
thương, trái tim anh đau vì cô, đúng vậy, cô đã cảm nhận được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.