Hoài Nguyệt chỉ có thể giả vờ không hiểu, bối rối nói: “Tiểu Dã, chị
đừng nói đùa nữa”.
Cơ Quân Dã không tiện hỏi chuyện Trần Thụy Dương nên thăm dò:
“Hoài Nguyệt, hôm qua cô vội vã về thành phố có việc gấp gì à? Đã giải
quyết xong chưa? Có việc gì cần giúp đỡ, cô nhất định phải nói đấy, không
được khách sáo”.
“Cũng không có việc lớn gì, đã giải quyết xong rồi”. Hoài Nguyệt cười
khổ, đây là chuyện mà chẳng ai có thể giúp được.
“Hoài Nguyệt, cô bỏ đi như vậy làm anh trai tôi lo quá. Buổi sáng tỉnh
dậy đi xuống dưới nhà không nhìn thấy cô đâu, anh ấy sốt ruột đến mức ăn
không ngon ngủ…”
“Tiểu Dã!” Hoài Nguyệt vội vàng ngắt lời: “Giúp tôi xin lỗi Cơ tiên sinh,
thật sự là việc quá gấp”. Cô đã nghe ra Cơ Quân Dã không hề biết thực
tình, trong lòng cuối cùng nhẹ nhõm, nếu không sau này mình không còn
mặt mũi nào nhìn Tiểu Dã nữa.
“Hoài Nguyệt, đừng nói khách khí như vậy. Cô biết đấy, anh trai tôi rất
quan tâm đến cô. Anh ấy là một người cố chấp, đã tốt với ai thì sẽ tốt tới
cùng chứ không hời hợt như những người khác”. Cơ Quân Dã trịnh trọng
nói: “Hai ngày nay anh ấy rất lo lắng, rất sợ đã làm gì có lỗi với cô”.
“Không có, không có, anh ấy nghĩ đi đâu thế?” Hoài Nguyệt vội vàng
nói, mặt bắt đầu nóng lên. Nếu nói có lỗi thì chỉ sợ mình mới là người có
lỗi với người đàn ông đẹp như thiên thần.
“Tiểu Dã, anh trai chị thường xuyên ở nhà một mình sẽ không tốt, bình
thường nên tham gia các hoạt động nhiều hơn, có thể sẽ có lợi cho sức khỏe
của anh ấy. Cứ cố chấp vì một người hay một thứ duy nhất thì sẽ không có
lợi cho việc bình phục”. Hoài Nguyệt nhỏ giọng nói: “Chị xem, tôi lại múa