EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 298

rìu qua mắt thợ rồi, những điều này nhất định là bác sĩ Thích đã nói với chị
từ lâu rồi”.

“Thực ra bệnh của anh trai tôi…” Cơ Quân Dã do dự. Cô nghe trong lời

nói của Hoài Nguyệt hình như không hề có ý gì đặc biệt với anh trai mình,
vậy mình nên nói như thế nào mới có lợi cho anh ấy đây? Nếu như nói anh
trai không còn là một người bệnh, thứ nhất chưa chắc Hoài Nguyệt đã chịu
tin mình, thứ hai nếu nói ra, chẳng phải một chút quan tâm còn lại bây giờ
cũng sẽ biến mất hay sao? Mình thật sự phải cân nhắc cẩn thận mới được.
“Được rồi, hôm nay muộn rồi, để bữa sau nói tiếp. Cô nhớ phải mở điện
thoại đấy, nếu còn tắt máy thì tôi chỉ có thể gọi đến điện thoại của Giám
đốc Trần để tìm cô thôi”.

Hoài Nguyệt ờ một tiếng rồi tắt điện thoại, nhưng trong lòng lại bị câu

nói của Cơ Quân Dã làm cho thấp thỏm. Bệnh của Cơ Quân Đào? Ý gì?
Không phải là Cơ Quân Đào lại có chuyện gì chứ? Vừa rồi Cơ Quân Dã nói
anh trai cô ấy lo lắng đến mức cơm cũng không ăn nổi, ngủ cũng ngủ
không ngon. Chẳng lẽ mình đã làm bệnh của anh ấy tái phát rồi? Cô cảm
thấy rất hoang mang, biết phải làm sao bây giờ? Không ngờ hành động
hoang dã của mình lại gây ra đại họa như thế.

Cô ngơ ngác đứng ngoài cửa bar nhìn điện thoại, không biết phải làm

như thế nào, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương ở trong quán đợi mãi không thấy cô

về nên không kìm được, đi ra tìm cô, lại phát hiện cô đang đứng ngẩn
người ngoài cửa quán.

Hoài Nguyệt bừng tỉnh, đưa điện thoại cho anh, gắng gượng nói: “Tốn

không ít tiền cước chuyển vùng của anh, đừng xót nhé”.

Cảm thấy đầu ngón tay cô lạnh buốt, Trần Thụy Dương lập tức cầm lấy

tay cô không chút suy nghĩ: “Em làm sao vậy? Không thoải mái à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.