EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 304

Một cô nhân viên văn phòng vui sướng mở cốp xe, xếp hành lý của mình

vào. Chị Lưu sắp chữ nói: “Tôi với anh Tào cùng đường, tôi đi nhờ xe anh
ấy. Hoài Nguyệt, em đi nhờ xe Giám đốc Trần đi”.

Hoài Nguyệt lui lại một bước, cười nói: “Em ở gần, đi chưa hết phí mở

cửa taxi đã về đến nhà rồi. Thôi để người nào nhà xa đi nhờ xe thì tốt hơn.
Nhà thầy Trương cũng ở phía tây thành phố, thầy Trương lên xe đi, con gái
thầy đang ở nhà đợi quà của thầy đấy”. Nói rồi giúp tài tử Trương đặt hành
lý vào cốp xe.

Phóng viên Tào cười nói: “Anh Trương sướng nhỉ, có người đẹp xách đồ

dùm kìa”.

Tài tử Trương nhìn Hoài Nguyệt với vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Cháu

làm chú bị anh Tào ghen tị kìa, cháu cũng về nghỉ sớm đi”.

Mọi người cười nói chia tay, Trần Thụy Dương ngoài mặt tỏ ra vui vẻ,

nói cười nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Từ sau hôm anh nhìn thấy Hoài
Nguyệt mua chiếc váy đó, tâm trạng cô ngày càng tốt lên, còn anh thì cứ
suy nghĩ miên man. Vừa rồi rõ ràng là Hoài Nguyệt cố ý không chịu lên xe
mình, chẳng lẽ cô ấy đã nhìn ra tâm tư mà mình đang cố gắng tránh né?
Vậy là cô ấy cũng có băn khoăn như mình?

Hoài Nguyệt mang hoa khô về cho Tư Tư, bó hoa được tạo dáng rất đẹp.

Mua hoa khô là Tư Tư đã dặn dò nhiều lần, làm hại cô lên xuống máy bay,
lên xuống xe đều phải ôm khư khư trên tay, không dám sơ suất. Cũng vì thế
mà cô trở thành trò cười của cả đoàn, mọi người đều trêu cô lần này đi Vân
Nam chỉ để mua hoa cho Tư Tư, xuống lầu, đến phòng thường trực lấy
hành lý rồi ra cửa đợi taxi.

“Hoài Nguyệt”. Có tiếng gọi sau lưng cô.

Là gọng của Cơ Quân Đào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.