EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 306

Anh không muốn gây áp lực cho cô, chỉ muốn để cô nghỉ ngơi thoải mái.

Nếu biết cô băn khoăn như vậy thì anh đã gọi điện nói với cô rằng buổi tối
hôm đó là buổi tối anh cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, nói với
cô rằng anh nhớ cô biết bao. Anh thương xót đặt tay mình lên bàn tay đang
xách hành lý của cô. Ba giờ chiều, nhiệt độ lên tới ba mươi chín độ nhưng
bàn tay đó lại lạnh buốt.

Hoài Nguyệt rụt tay lại như bị điện giật, cô chậm rãi xoay người lại: “Cơ

tiên sinh”.

Vẫn cách xưng hô xa lạ như vậy, Cơ Quân Đào không khỏi nhíu mày.

Giọng nói cô ấy có phần run rẩy, lúc gọi anh, cô ấy thậm chí không dám

ngước mắt lên nhìn. Anh không thể nói gì được nữa, xách va li hành lý lên,
nói: “Đi thôi, xe anh đỗ bên kia”.

Hoài Nguyệt vẫn đứng yên bất động, cô cố gắng nén sự bối rối trong

lòng, ngẩn ngơ nói: “Em không về ngoại ô”.

Cơ Quân Đào sững lại, nhìn cô không nói nên lời.

Hoài Nguyệt ho khan một chút, nói: “Vừa đi xa về, rất nhiều quần áo cần

giặt, đồ đạc cũng phải thu xếp, chạy tới chạy lui mất thời gian quá”.

“Vậy em ở đâu? Anh đưa em về”. Cơ Quân Đào nhìn cô, giọng dịu dàng:

“Đừng đứng mãi đây nữa, đứng nữa là sẽ say nắng đấy”.

Hoài Nguyệt đành phải lên xe, đọc địa chỉ nhà cho anh. Xe đã đi được

một đoạn rất dài nhưng hai người vẫn chưa biết nói gì, bầu không khí có
chút căng thẳng.

Hoài Nguyệt dần bình tĩnh lại sau thoáng bối rối vừa rồi. Cô cảm thấy

mình đúng là tự làm bậy, không thể tha thứ được. Quan hệ hàng xóm láng
giềng giữa hai người vốn đang rất tốt bây giờ lại biến thành như vậy, tính ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.