EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 316

Cơ Quân Dã nghiêm mặt nói: “Em không phải đi mua thuốc, có con thì

em sinh luôn, làm mẹ đơn thân cũng được”.

A Thích dở khóc dở cười nói: “Được, chúng ta một bà mẹ đơn thân, một

ông bố đơn thân, một ông bác đơn thân, một đứa con đơn thân, bốn người ở
cùng nhau vẫn tốt mà”.

Cơ Quân Dã định đến Ve sầu lửa, cô đã hẹn Hoài Nguyệt.

Cô đã nhìn rất rõ vết dao trên cổ tay anh trai, là vô ý đứt tay hay cố tình,

chẳng lẽ cô còn không hiểu?

Mấy năm cuối đời của mẹ đã có rất nhiều lần “tai nạn” kiểu vậy, cho nên

cô đã quen để một túi sơ cấp cứu trong phòng, còn tham gia học cả một lớp
sơ cấp cứu tại chỗ, cầm máu, băng bó, hô hấp nhân tạo, tất cả đều thành
thạo. Làm người nhà của người bệnh trầm cảm thật sự là hết sức khổ cực,
nếu là cô, chắc cô cũng không dám liều lĩnh yêu một người như vậy.

Nếu như Hoài Nguyệt từ chối anh trai mình vì điểm này thì cô có thể

hiểu được. Tục ngữ nói, nằm liệt giường lâu ngày không có con hiếu thảo,
càng không cần nói đến người yêu và vợ chồng. Tai vạ đến nơi, ai đi đường
nấy cũng là chuyện bình thường, vì sao nhất định cứ phải tự chui đầu vào
rọ? Một người phụ nữ ly hôn hai mươi chín tuổi sẽ không ngu ngơ trước
chuyện đời như cô bé Tiểu Cẩm, sẽ suy đi tính lại để đưa ra lựa chọn tốt
nhất, hợp lý nhất mới là bình thường.

Có điều Cơ Quân Dã cảm thấy chung quy mình vẫn ích kỷ. Vì anh trai,

bây giờ chỉ có thể lừa gạt lòng thông cảm của Hoài Nguyệt, tạm thời kéo cô
ấy lại để ổn định tâm tình anh trai. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên
cô nhìn thấy anh trai tự làm tổn thương mình, vừa rồi cô sợ đến mức không
dám hét lên. Chẳng lẽ cơn ác mộng của mẹ lại tái diễn trên người anh trai?

Mấy ngày trước cô và A Thích đều rất lạc quan cho rằng bệnh tình của

anh trai đã khỏi hẳn, buổi tối đó vốn cô cũng muốn nói với Hoài Nguyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.