EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 315

Cơ Quân Dã không nghe: “Đã chạm vào mạch máu mà không đáng ngại

à? Anh muốn em lo lắng mà chết đúng không?”

Cơ Quân Đào nhìn em gái, đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Tiểu Dã, không

được uống thuốc, nếu như có thật thì cưới đi. A Thích và em đã yêu nhau
nhiều năm như vậy rồi, không được phụ lòng một người đàn ông tốt như A
Thích”. Anh chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu
xuống cây cối, lá cây đều bị nóng đến mức hơi rũ xuống, không có một
chút sức sống nào..

Cơ Quân Dã cảm thấy khổ sở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:

“Em sợ không nuôi được con, nếu ngoan như Đậu Đậu thì còn đỡ, nếu…”
Cô vội im bặt, vữa rồi còn mắng A Thích đầu đất, giờ chính mình không
phải như vậy sao?

Cơ Quân Đào nhìn cô mỉm cười, không thèm để ý: “Chúng ta có nhiều

người lớn như vậy, con khỉ đó còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay Phật
Như Lai sao? Khi còn bé em nghịch lắm mà, bây giờ lại lo con mình
nghịch sao?”

“Vâng, suốt đời mẹ đã vất vả vì em”. Cơ Quân Dã nói: “Anh, anh phải

chăm sóc bản thân tốt hơn một chút, sau này còn bế con giúp em, còn phải
dạy nó vẽ tranh nữa. Nó có một ông bác kỳ tài trong giới hội họa, nếu như
ngay cả vẽ tranh cũng không vẽ được thì quả thực là làm mất mặt nhà họ
Cơ chúng ta”.

Cơ Quân Đào gật đầu: “Được, anh sẽ dốc lòng dạy dỗ, nhất định làm cho

nó phải giỏi hơn bác nó mới được”.

Ăn tối xong, Cơ Quân Dã nói phải ra ngoài gặp bạn. Trước khi đi còn

dặn dò A Thích ở lại với Cơ Quân Đào. A Thích nghi ngờ hỏi: “Không
phải là em lén đi mua thuốc đấy chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.