vùng núi cũng biết người thành phố thích các loại thực phẩm xanh này, có
rất nhiều người đã phải dừng xe vì mùi ngô luộc thơm nức mũi.
Anh dừng xe theo lời cô rồi cùng cô xuống xe đi vào nhà người ta. Nhìn
dáng vẻ tuấn tú, lịch thiệp của anh, Hoài Nguyệt vô thức muốn ngăn lại
nhưng chỉ mấp máy môi rồi lại không nói nữa. Cô cúi xuống chiếc nồi lớn
trước cửa, chọn một bắp ngô nhìn tương đối non, cầm lên ngửi ngửi rồi bóc
lóp vỏ ngoài đưa cho anh.
“Em không ăn à?” Cơ Quân Đào cầm lấy, sau đó bẻ non nửa bắp ngô đưa
cho cô: “Em cũng ăn một chút đi”.
Hoài Nguyệt đỏ mặt, chần chừ nhận lấy. Ngô rất thơm, cắn một miếng
quả nhiên vừa ngọt vừa mềm. Bà già bán ngô cười tủm tỉm nhìn hai người
bọn họ, mặt Hoài Nguyệt càng đỏ hơn, cô quay người nhìn ra ngoài đường.
Lúc bẻ ngô đưa cho Hoài Nguyệt, vốn Cơ Quân Đào cũng không suy
nghĩ gì nhiều, chẳng qua là vì anh không quen ăn một mình trước mặt phụ
nữ. Nhìn thấy Hoài Nguyệt đỏ mặt, anh mới nhận ra hành động này quả
thật cũng hơi mập mờ. Lúc này thấy dáng người xinh đẹp của cô đứng bên
ruộng ngô, trong lòng anh lại cảm thấy rất xúc động. Cố đè nén sự xao
động trong lòng xuống, Cơ Quân Đào hỏi: “Đậu Đậu ở đây có vui không?”
“Vui lắm, vốn em còn sợ nó không quen, không ngờ nó lại như cá gặp
nước. Mới ở đây một tuần mà tất cả già trẻ trong thôn đều biết nó và gọi nó
là cậu bé váng đậu”. Nụ cười nở trên môi Hoài Nguyệt, nói đến Đậu Đậu,
sắc mặt cô đã trở nên tự nhiên hơn nhiều.
“Cái gì mà váng đậu?” Cơ Quân Đào không hiểu.
“Lúc đầu em cũng nghe không hiểu, hỏi ra mới biết thì ra có một hôm nó
gặp một bà lão rất già trên đường, nó bảo mặt bà già đó nhăn như váng đậu,
thoáng cái cả thôn đã biết rồi. Suốt ngày có người cười đùa kéo da mặt