EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 348

dẫn viên cùng nhau bàn bạc các công việc của ngày hôm sau rồi đi qua sân
thể dục đến hội trường.

Ánh trăng rất đẹp, sao sáng đầy trời, tiếng hát và tiếng cười từ hội trường

vọng lại xa xa. Hoài Nguyệt cất tiếng hát khe khẽ, cảm thấy thoải mái hơn
bất cứ lúc nào.

Cách đây chưa lâu, chính mình cũng là một thiếu niên giống như bọn họ,

vui vẻ không biết đến u sầu là gì, tin rằng tất cả mọi người trên thế giới đều
toàn tâm toàn ý yêu mình. Mà khi đó mình quả thật cũng được mọi người
thương yêu hết lòng bao gồm bố mẹ, giáo viên, bạn bè. Có lẽ một cô bé dịu
dàng xinh đẹp lại còn thông minh như cô là ước mơ của rất nhiều cậu bé.
Ngày nào cô cũng nhận được thư tình trong ngăn bàn, ngày lễ nào cũng
nhận được đủ loại sôcôla. Đáng tiếc là khi đó cô không hiểu gì hết, sôcôla
thì chia sẻ với các bạn thân, thư tình bị mẹ vội vã tịch thu như gặp đại địch,
còn cô thì vẫn thản nhiên đứng bên cạnh nhìn mẹ mà không nghĩ ngợi gì.

“Ôi!” Cô thở thật dài, có phải vì lúc đó cô quá ngây thơ nên trời mới phải

trừng phạt sự vô tình của cô, khiến con đường đi của cô bây giờ trở nên
gian nan như thế?

“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương đuổi theo phía sau: “Sao lại đi dạo sân

bóng một mình mà không tham dự liên hoan với mọi người?”

“Em đang định tới đó đây”. Hoài Nguyệt mỉm cười với anh: “Giám đốc

Trần không yên tâm về công việc ở đây hay sao mà buổi tối vẫn còn tới thế
này?”

“Nhàn rỗi không có việc gì nên đến xem thế nào”. Trần Thụy Dương cúi

đầu nhìn, Hoài Nguyệt mặc một chiếc váy liền áo không tay màu tím nhạt.
Một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua, chất vải mỏng manh mềm mại dán sát
vào người, để lộ những đường cong lung linh đẹp đến mê hồn dưới ánh
trăng, đủ khiến tim người ta đập thình thịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.