EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 350

Gương mặt Trần Thụy Dương bị bóng đêm che khuất, một lúc sau mới

thấy lên tiếng với giọng khàn khàn: “Không lượng thứ được”.

Mới chỉ một thoáng dịu dàng mà đã làm cho người ta xao xuyến, động

lòng, anh sao có thể lượng thứ cho việc cô xinh đẹp như vậy được?

Âm thanh rất nhẹ, rất nhẹ, bị một cơn gió đêm thổi tan, rốt cuộc chẳng ai

nghe thấy.

Hai người đi vào hội trường, buổi liên hoan văn nghệ đang đến lúc cao

trào. Giả Bảo Ngọc đang líu lưỡi đọc “Lúa nếp là lúa nếp làng, lúa lên lớp
lớp như là lúa non” đến toát mồ hôi, mọi người phía dưới thì cười ngặt
nghẽo. Hoài Nguyệt chăm chú lắng nghe, lúa nếp không ra lúa nếp, lúa non
chẳng thành lúa non mà chỉ thấy lúa lếp với lúa lon. Cô cười đến đau bụng,
vừa ôi chao vừa ho sặc sụa, còn giơ ngón tay cái lên với Giả Bảo Ngọc trên
sân khấu. Trần Thụy Dương nhìn cũng thấy buồn cười, vội tìm một chai
nước, đưa cho cô và nói: “Đừng cười nữa, ho đến thế này rồi mà vẫn còn
cười!”

Giả Bảo Ngọc nhìn thấy Hoài Nguyệt liền sáng mắt lên, còn chưa đọc

xong đã chạy từ trên sân khấu xuông kéo cô lên, vừa đi vừa cầm micro nói:
“Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là em họ Lâm Đại Ngọc của
tôi”.

Mọi người dưới sân khấu cười bò ra, Hoài Nguyệt cười cười xoa đầu Giả

Bảo Ngọc hỏi: “Sao cô lại trở thành em họ Lâm Đại Ngọc của cháu rồi?
Không phải cháu vẫn gọi cô là chị Hằng à?”

Giả Bảo Ngọc nghiêm trang hát một câu: “Lâm muội muội từ trên trời

rơi xuống” rồi đắc ý nói: “Cô là chị Hằng, không phải là từ trên trời rơi
xuống hay sao?”

Hoài Nguyệt liên tục khen cậu bé thông minh, cô thơm má Giả Bảo Ngọc

định đi xuống nhưng Giả Bảo Ngọc không nghe, nói: “Mời Lâm muội muội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.