hát cho mọi người nghe một bài. Song ca Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc
được không?”
Hoài Nguyệt nhịn cười, cố gắng tỏ ra nghiêm túc: “Giả Bảo Ngọc muốn
cùng Lâm Đại Ngọc hát bài gì?”
Giả Bảo Ngọc nói: “Hát bài Vợ chồng chung tay xây tổ ấm, ông nội cháu
nói Lâm muội muội nên được gả cho Giả Bảo Ngọc”.
Hoài Nguyệt bật cười, bọn trẻ con lớn lên ở nước ngoài, đúng là học kiểu
thập cẩm, thứ gì cũng biết một ít. “Được, chúng ta hát bài này nhé”.
Lần này đến phiên Giả Bảo Ngọc khó xử. Cậu ta vốn không biết hát
nhưng lại không chịu tha cho chị Hằng xuống sân khấu, cậu bắt đầu đứng
trên sân khấu nhìn xuống để chọn người, chỉ định lên hát thay. Một số giáo
viên nam bên dưới tranh nhau giơ tay đòi lên biểu diễn, Giả Bảo Ngọc cố ý
tỏ vẻ rất người lớn đi tới đi lui đánh giá các ứng cử viên làm mọi người
cười ồ. Trần Thụy Dương cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, anh nhìn Giả
Bảo Ngọc với một cảm giác gần như mong mỏi, anh chưa từng nghĩ sẽ có
lúc mình lại muốn được một em bé để ý tới như bây giờ. Nếu được như vậy
thì anh sẽ có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh người phụ nữ đó để
hát lên tâm nguyện của chính mình.
“Chú này!” Giả Bảo Ngọc chỉ vào một thanh niên đứng ở hàng đầu, có
thể là một giáo viên dẫn đội: “Chú ấy rất đẹp trai!”
Nam giáo viên trẻ tuổi thoải mái đi lên sân khấu cùng hát với Hoài
Nguyệt, giọng hát của Hoài Nguyệt vui tươi, giọng hát của giáo viên nam
réo rắt, phối hợp với nhau rất ăn ý làm tiếng vỗ tay bên dưới vang lên
không dứt.
Trần Thụy Dương vừa vỗ tay vừa bất mãn nghĩ: “Cái thằng Giả Bảo
Ngọc này không biết mắt mũi để đâu, nói thế nào thì mình cũng đẹp trai
hơn gã kia cơ mà!” Cực kỳ buồn bực, Trần Thụy Dương lại hối hận vì sao