mình không chen lên phía trước giơ tay, dù sao cũng chỉ là trò đùa, mọi
người sẽ chỉ cảm thấy mình làm lãnh đạo rất bình dị, gần gũi, vì sao mình
phải chột dạ như vậy làm gì? Thân phận, thân phận, trước sau gì cũng có
ngày mình khổ vì cái chữ thân phận này mà thôi.
Không biết vì sao Tôn Hiểu Luy vẫn chưa đến thay ca cho Hoài Nguyệt.
Hoài Nguyệt đã theo trại hè trọn mười ngày, đến khi đưa bọn nhỏ lên máy
bay rồi trở về Ban Biên tập thì đã là thứ Sáu. Vừa thấy Hoài Nguyệt, Tư Tư
đã vội vã hỏi: “Em đi trại hè hay là đi dự hội nghị quốc tế đấy? Vì sao cả
điện thoại di động cũng không bật? Hôm nào Cơ Quân Dã cũng tìm em,
không biết là có việc gì!”
Hoài Nguyệt nói: “Em cũng đang bực lắm đây, chắc là pin điện thoại của
em có vấn đề rồi. Sạc suốt đêm mà gọi một, hai cuộc là lại hết pin rồi. Mấy
hôm nay không có thời gian, tối nay phải đi mua cái điện thoại mới thôi”.
Tư Tư trêu chọc: “Rốt cuộc Cơ Quân Dã tìm em có việc gì? Lần trước
hỏi thăm chị về lịch trình của bọn em ở Vân Nam, mấy hôm nay ngày nào
cũng gọi điện suốt như đòi nợ ấy. Không phải em nợ tiền cô ta đấy chứ?”
Hoài Nguyệt gượng cười nói: “Tiền thì em không nợ, chỉ nợ mấy bữa
cơm thôi”. Nhớ tới anh em nhà họ Cơ, cô lại thấy có chút không thoải mái.