Lúc cô đứng trước mặt anh, thậm chí anh còn không dám chạm vào một
ngón tay cô vì sợ cô không vui, càng sợ mình sẽ không không chế được mà
ôm cô vào lòng. Anh chỉ có thể đứng bên cạnh quyến luyến nhìn cô, cảm
thấy chân tay vô cùng thừa thãi. Anh nhớ tới lời Tiểu Dã nói, quả thật anh
đã mắc một loại bệnh còn đáng sợ hơn bệnh trầm cảm, căn bệnh này có tên
là Thương Hoài Nguyệt.
Cơ Quân Đào hơi oán hận, đã không yêu thì tại sao còn nhìn mình với
ánh mắt dịu dàng như vậy, hôn mình bằng đôi môi dịu dàng như vậy, quấn
quanh mình bằng thân thể dịu dàng như vậy? Bây giờ anh đã chìm sâu vào
rồi nhưng cô lại liên tục rút lui. Anh rất muốn bắt được cô để hỏi cho rõ
ràng, chẳng lẽ cô thật sự không thích anh một chút nào sao? Nếu thực sự
không thích dù là chỉ một chút thì sao lại hôn anh cuồng nhiệt như vậy, hai
thân thể sao lại có thể tan vào nhau hoàn hảo như vậy?
Về phía mình, sau lần đó anh cũng cảm thấy hoang mang, cảm thấy khó
tin vì tình yêu cố chấp anh dành cho cô. Anh cho rằng đó là sự đói khát
hình thành sau một thời gian rất dài không tiếp xúc với phụ nữ. Nghĩ thế,
anh tìm đến các quán bar, tìm đến các party. Nhưng những người phụ nữ
khác vừa tới gần là anh lại cảm thấy không thoải mái. Ngay cả cô bạn thanh
mai trúc mã Vân Vân chơi cùng anh từ thuở nhỏ, anh cũng không thể chịu
đựng được việc cô ấy chạm vào người anh. Bất kể một cô gái nào đến gần,
cho dù có xinh đẹp, yêu kiều đến mấy thì anh cũng không hề có dục vọng,
anh không thể chịu đựng được mùi nước hoa trên người họ, vì vậy đành
nhượng bộ lui binh.
Anh chỉ nhớ mùi của cô. Anh nhớ A Thích đã nói anh cần một người phụ
nữ đến cứu vớt mình. A Thích nói đúng nhưng cũng không hoàn toàn đúng,
chỉ có một người phụ nữ là Thương Hoài Nguyệt mới có thể cứu vớt được
anh.
Cơ Quân Đào cảm thấy mình không có hy vọng gì, anh thở dài định đi
vào trong nhà.