EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 390

Thấy anh không vui, Hoài Nguyệt giải thích: “Chỉ là em sợ anh lo lắng,

ngủ không ngon, dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Lỗ Phong đón
em về nhà giáo sư Tần ăn cơm. Trên đường em với anh ta cãi nhau, cũng
một phần do em, em quên không thắt dây an toàn”.

Cơ Quân Đào nói: “Giấc ngủ của anh quan trọng hơn vết thương trên

người em sao? Hay là em sợ anh căng thẳng? Hoài Nguyệt, em rất ngại vì
bệnh tình của anh đúng không?”

Cả người Hoài Nguyệt cứng đờ, cô vội vàng nói: “Không đúng, không

đúng, anh nghĩ đi đâu vậy?”

Cơ Quân Đào thở dài nói: “Đồ ngốc, có em ở bên cạnh anh thì anh còn

có bệnh gì nữa. Anh sẽ không để em sống trong sợ hãi và không có chỗ dựa
dẫm đâu. Hoài Nguyệt, em phải tin lời anh nói”.

Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Em tin, em tin, anh đừng nghĩ lung tung nữa.

Có thời gian anh đến phòng triễn lãm xem thế nào, nếu Tiểu Dã có thai thật
thì không thể để cô ấy làm việc quá sức được” Cô vội chuyển đề tài.

Cơ Quân Đào biết thực ra cô không tin mình. Cảm thấy cực kỳ rầu rĩ,

anh chỉ biết ôm cô mà không nói lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.