EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 396

“Tôi không thấy hứng thú với bất cứ thứ gì của cô ta, cô ta còn có thể

làm gì tôi?” Hoài Nguyệt thản nhiên nói: “Lỗ Phong, anh nên tỉnh táo một
chút. Tôi sẽ không quay lại, cho dù anh ly hôn tôi cũng không quay lại.
Chúng ta đã từng là vợ chồng, chẳng lẽ ngay cả điểm này anh cũng không
hiểu tôi à?”

Hoài Nguyệt nhìn thấy một chiếc xe taxi vừa dừng lại phía trước liền vội

vàng vẫy tay rồi đi tới, chỉ nghe Lỗ Phong lớn tiếng hỏi với theo: “Là vì
thằng cha hàng xóm đúng không? Thằng cha họ Cơ kia? Chẳng lẽ cô định
lấy nó thật à?”

Hoài Nguyệt dừng lại một lát rồi cúi đầu ngồi vào taxi, nhanh chóng đi

mất.

Lỗ Phong đứng bên đường, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh buốt.

Hoài Nguyệt trở lại căn nhà ngoại ô, trong lòng rầu rĩ, bên tai vẫn vang

vọng câu nói kia của Lỗ Phong. Cô xem lại sự thân thiết giữa mình với Cơ
Quân Đào mấy ngày nay, hoàn toàn giống một cặp tình nhân đang yêu nhau
say đắm. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau lên giường, lúc
không ở bên nhau thì điện thoại, nhắn tin. Anh luôn nhìn cô, ôm cô, luôn
mỉm cười nghe cô nói chuyện, còn cô thì đã quen với việc làm nũng anh.
Cứ như vậy sợ rằng không được, cô giật mình toát mồ hôi lạnh. Lỗ Phong
hỏi rất đúng, chẳng lẽ cô định lấy anh sao? Định lấy một người bệnh trầm
cảm sao?

Bạn là một chuyện, người tình là một chuyện. Còn người nhà, đó hoàn

toàn lại là một chuyện khác. Sau khi bị tai nạn xe, vì sao cô không muốn
nói với anh? Bởi vì cô sợ anh căng thẳng, sợ tâm lý anh không chịu được.
Trong bệnh viện, cô đau đến mức có thể khóc trước mặt Lỗ Phong không
hề kiêng kỵ, nhưng cô có thể tưởng tượng nếu như trước mặt là Cơ Quân
Đào thì nhất định cô sẽ không dám khóc, chẳng những không dám khóc mà
ngược lại còn phải an ủi anh nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.