EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 410

được. Hôm đó vết thương trên đầu Hoài Nguyệt còn chưa lành hẳn, cô vẫn
đội mũ. Mỗi lần ngẩng đầu lên là lại phải đưa tay giữ mũ, lần nào cũng
chán nản cau mày giống hệt một em bé. Khi đó anh đã nghĩ, đợi vết thương
trên đầu cô lành hẳn, anh phải dẫn cô ra ngoại thành hít thở không khí.
Nắng nóng đã dần dịu bớt, sắc trời ngày càng trong hơn, phải tìm một
khung cảnh đẹp đẽ. Có lẽ lúc đó mình mới có đủ dũng khí để nói ra ước
muốn trong lòng.

Có điều sau khi anh nói ra những suy nghĩ trong lòng mình thì Hoài

Nguyệt sẽ phản ứng thế nào? Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu với Cơ
Quân Dã: “Được, quả thật cũng lâu lắm rồi chúng ta không đãi khách. Bảo
họ mang cả người nhà đến đi”.

©STE.NT

Có lẽ anh nên để Hoài Nguyệt dần đi vào thế giới của mình, còn chính

anh cũng phải từ từ trở về thế giới đó. Dù thế nào thì sau này anh và Hoài
Nguyệt cũng cần có một cuộc sống xã giao bình thường. Nếu như cuộc
sống như vậy làm cô yên tâm hơn, tin tưởng hơn thì anh sẵn sàng cố gắng
vì cô.

Thứ Sáu, anh nói với Hoài Nguyệt về chuyện hôm sau sẽ tổ chức buổi

tiệc tại nhà, Hoài Nguyệt cười nói: “Trùng hợp thật, Duyên Duyên cũng
hẹn em ngày mai uống trà!”

Cơ Quân Đào sửng sốt, bàn tay đang gắp thức ăn chợt dừng lại. Lúc này

hai người đang ngồi trong góc nhà hàng. Một bài ký sự của Hoài Nguyệt
gửi từ trước đó rất lâu vừa được đăng trên tạp chí du lịch. Cô mới nhận
được tiền nhuận bút nên hăng hái mời Cơ Quân Đào ăn cơm.

“Là mấy người bạn rất thân, không đông người đâu”. Cơ Quân Đào nhẹ

giọng nói: “Hẹn bạn em tuần sau không được à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.