EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 411

“À”, Hoài Nguyệt lên tiếng: “Lâu lắm rồi em không gặp Duyên Duyên.

Gần đây vì chuyện công việc nên tâm tình cô ấy không tốt lắm, lại đúng dịp
tuần này đến lượt Đậu Đậu về nhà ông bà nội”. Cô uống một ngụm canh rồi
nói tiếp: “Em không hiểu gì về hội họa, ngồi ở đó cũng không hợp. Tốt
nhất là không nên đến đó để rồi lại phải cố gắng ra vẻ hiểu biết”.

Cơ Quân Đào nhìn cô: “Hoài Nguyệt, anh vốn định giới thiệu em với bạn

bè anh”.

Hoài Nguyệt nghẹn lời, oán trách nói: “Chúng ta đã thống nhất là sẽ tạm

thời giữ bí mật, anh quên rồi à? Chúng ta còn chưa nói cả với Tiểu Dã mà”.

Cơ Quân Đào cúi đầu gắp một miếng cá bỏ vào chén cô để che giấu sự

thất vọng của mình: “Ăn nhiều một chút, em càng ngày càng gầy đấy. Sao
anh cảm thấy dạo này em còn ngủ không tốt bằng anh vậy?”

Hoài Nguyệt đỏ mặt nói: “Đâu có, em ngủ tốt lắm mà”. Trừ khi ở nhà

liền kề, Cơ Quân Đào chưa từng ngủ lại Thanh Hà Uyển bao giờ. Hai người
chỉ cùng nhau ăn cơm, tán gẫu, xem ti vi rồi anh lại đi về. Anh không phải
người có da mặt dày, lại rất hay ngại. Dù trong lòng có muốn đến mấy
nhưng nếu Hoài Nguyệt không tỏ ý thì anh vẫn xấu hổ không dám mở
miệng đề nghị ngủ lại chỗ cô. Còn cô, vì trong lòng có tâm sự nên thời gian
gần đây quan hệ giữa hai người vẫn không có tiến triển gì.

Tâm tình của Cơ Quân Đào rõ ràng đang sa sút, Hoài Nguyệt đành phải

tìm chuyện để nói: “Tối nay anh có về không? Nếu về thì sáng sớm ngày
mai tưới rau giúp em, cả vườn rau trên sân thượng nữa”.

Cơ Quân Đào nói: “Trước kia anh hâm mộ Đậu Đậu, bây giờ lại hâm mộ

mỗi cây rau nhánh cỏ trong vườn nhà em. Em chưa bao giờ quên chúng,
còn năng về ngoại ô chỉ vì chúng nữa”.

Hoài Nguyệt cười khổ nói: “Thật sự hâm mộ như vậy à? Nhưng mùa hè

đã qua rồi, rau quả sắp tàn lụi hết rồi. Đến lúc đó sẽ phải nhổ hết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.