EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 413

“Không đâu, bệnh này sẽ không di truyền”. Hoài Nguyệt vội vàng ngắt

lời anh: “Đừng nói nữa, em xin anh đừng hành hạ chính mình như vậy nữa.
Em không sợ hãi, cũng không lo lắng. Là em nói thật! Tiểu Dã và bác sĩ
Thích đều nói anh đang dần hồi phục. Mặc dù em chưa từng thấy trước kia
anh như thế nào nhưng ngoài lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lần mà em nhìn
thấy lọ Bách Ưu Giải và lọ thuốc an thần trên bàn trà, trong lòng em quả
thật rất căng thẳng cho nên phải chờ đến lúc Tiểu Dã về. Ngoài ra, tình hình
của anh những lần chúng ta gặp mặt sau đó đều rất tốt. Anh phải có lòng tin
với chính mình, bệnh này có thể chữa khỏi được. Bác sĩ nói giai đoạn này
có thể vượt qua được”. Hoài Nguyệt gấp quá không có thời gian lựa chọn
từ ngữ: “Anh không được như vậy, anh như vậy làm em cảm thấy rất
buồn”.

Cơ Quân Đào đưa tay rót thêm xì dầu vào đĩa của cô, nói: “Hoài Nguyệt,

anh thích em, anh không thể làm em khó xử. Em không được gầy hơn nữa,
phải ăn uống tử tế, được không? Nếu như em cảm thấy khó xử thì thà rằng
anh…”. Nhìn gương mặt hoang mang của cô, anh nói không đầu không
đuôi, câu nói kế tiếp không thể nói ra miệng nữa, bởi vì trong lòng anh cực
kỳ không nỡ.

Hoài Nguyệt gật đầu, thấp thỏm không yên gắp một miếng thịt gà chấm

xì dầu bỏ vào miệng. Cơ Quân Đào cầm khăn ăn giúp cô lau vết xì dầu
dính bên khóe môi.

Một đôi tình nhân trẻ tuổi đi qua bên cạnh, cô gái khẽ kêu với giọng vô

cùng hâm mộ: “Oa, lãng mạn chưa kìa anh!”

Nghe vậy, Hoài Nguyệt càng đau lòng cảm tưởng như không thể chịu

đựng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.