EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 412

Lời vừa khỏi miệng, hai người đều sửng sốt, Cơ Quân Đào cảm thấy trái

tim mình như trúng một đòn nặng, chậm rãi nói: “Phải nhổ hết? Hoài
Nguyệt, lúc em nói lời này sao anh cứ có cảm giác như đang nói đến anh
vậy?”

Hoài Nguyệt vội vàng nói: “Anh nói gì thế, anh là công tử Quân Đào

danh chấn giới hội họa, sao có thể so sánh như thế được”. Trong lòng cô lại
cảm thấy vô cùng buồn khổ.

“Danh chấn giới hội họa?” Cơ Quân Đào nhìn chằm chằm vào mắt Hoài

Nguyệt: “Nhưng em lại không cần thứ này đúng không? Em chỉ cần một
người đàn ông khỏe mạnh bình thường, một người đàn ông có thể đứng sau
ủng hộ em, giúp đỡ em, cho em dựa vào mỗi lúc em cần đúng không? Chứ
không phải một người đàn ông làm em mỗi ngày hai mươi tư tiếng thấp
thỏm sợ anh ta sẽ cắt cổ tay, sợ anh ta sẽ nhảy lầu đúng không? Bởi vì một
người như vậy không thể cho em một cuộc sống bình thường, thậm chí
không thể để em được hít thở bình thường”. Sắc mặt Cơ Quân Đào dần dần
trắng bệch, càng nói càng tuyệt vọng.

Hoài Nguyệt hoảng sợ nhìn anh: “Đừng nói nữa, anh đừng nói lung tung

nữa”.

Bàn tay cô nắm chặt góc khăn trải bàn, Cơ Quân Đào để ý thấy đĩa xì dầu

trước mặt cô bị sánh ra, một vết bẩn từ từ lan rộng trên tấm khăn trải bàn
trắng như tuyết mà cô hoàn toàn không nhận thấy. Anh cảm thấy trong lòng
mình cũng có một vùng tối từ từ lan rộng giống hệt như vậy.

“Mẹ anh cũng bị bệnh này, rất nhiều năm anh và Tiểu Dã đã sống trong

sự sợ hãi đó. Bọn anh thương bà ấy cô độc, đề phòng bà ấy mất tích, sợ bà
ấy sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ. Hoài Nguyệt, anh nghĩ bệnh này
sẽ di truyền”. Giọng nói của Cơ Quân Đào đã bình tĩnh hơn, có vẻ như
đang cố dằn lòng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.