EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 439

vui, đừng giận nữa”.

Cơ Quân Đào thở dài gật đầu, ngoan ngoãn gác sự bất mãn qua một bên.

Hoài Nguyệt lấy mấy thứ đồ chơi mua ở Vân Nam ra cho anh xem. Tấm

hoành phi nhỏ làm bằng hoa khô, chiếc bàn gốm có in hoa văn, vòng tay
bạc, đồ trang sức bạc, còn cả một chiếc áo không tay nữa.

Màu sắc hoa văn trên chiếc áo không tay này rất đẹp, Cơ Quân Đào nhìn

thấy liền nói: “Hoài Nguyệt, mặc vào để anh xem xem nào”.

Khi đó Hoài Nguyệt bị một cô bé đi cùng xúi giục cùng mua chiếc áo

này, sau khi trở về vẫn chưa mặc lần nào. Bây giờ mới nảy ra ý muốn làm
dịu bớt bầu không khí căng thẳng nên vội ngoan ngoãn vào phòng ngủ mặc
vào rồi đi ra nói với Cơ Quân Đào: “Thế nào? Họa sĩ lớn cũng cảm thấy
hoa văn em chọn không tồi đúng không? Đây là em phát hiện trong một
đống quần áo đấy, vốn định để mùa hè mặc nhưng cổ áo thấp quá nên mãi
không dám mặc, đợi đến mùa thu mặc bên trong áo khoát vậy”.

Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô, gật đầu: “Đúng là rất đẹp. Nếu em mặc

thế này ra ngoài anh cũng sẽ không chịu”. Anh bước tới ôm eo cô, cúi đầu
hôn lên cổ cô: “Trong mắt họa sĩ lớn chỉ có người này, đâu còn thấy được
quần áo nữa”.

Hoài Nguyệt vừa thở gấp vừa nói: “Anh xấu quá, bảo em mặc áo này vào

thì ra không có ý gì tốt”.

Cơ Quân Đào cười nói: “Bảo bối, thế nào gọi là niềm vui khuê phòng?

Em đi công tác bỏ lại anh ở nhà một tuần, hôm nay anh phải dạy dỗ em tử
tế mới được”.

Lần đầu tiên hai người ở bên nhau trong nhà Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt

đương nhiên rất thoải mái. Lúc đầu Cơ Quân Đào còn chưa quen nhưng
dần dần cũng quên mất đang ở nơi nào, chỉ nhớ đến người đang ở trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.