EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 446

vừa la hét hẹn bữa khuya tái chiến vừa trốn về phòng ngủ. Trần Thụy
Dương hỏi Hoài Nguyệt: “Có mệt không?”

Hoài Nguyệt lắc đầu: “Em cũng không uống bao nhiêu”.

Cô chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng đi theo Trần Thụy Dương.

Trăng vừa lên, phủ một lớp sáng bạc xuống mặt biển, những gợn sóng

ngoài khơi nhẹ vỗ vào bờ, tiếng thở của biển cả nhẹ nhàng bên tai. Nếu như
không có một người yên lặng bên cạnh thì Hoài Nguyệt sẽ cảm thấy rất
thoải mái.

“Em vẫn còn nhức nhối chuyện quá khứ à?” Rốt cuộc Trần Thụy Dương

cũng lên tiếng, giọng nói không còn điềm tĩnh như xưa.

Hoài Nguyệt nói: “Không muốn để bụng nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ

đến. Rất nhiều lúc bất giác nhớ ra mình từng thất bại như thế nào, vết
thương sâu ra sao. Cuộc đời ngắn như vậy, có thể cả đời này cũng không
thể xóa sạch hồi ức. Có điều cũng chỉ là dấu vết mà thôi”.

“Đã như vậy thì em không định để người khác vạ lây đấy chứ?” Lời Trần

Thụy Dương rất có thâm ý, nói xong, anh quay sang nhìn cô.

Hoài Nguyệt ngẩn người. Dưới ánh trăng, vẻ mặt Trần Thụy Dương dịu

dàng rất khác lúc thường, ngũ quan vốn bình thường lúc này lại tỏ ra cực
kỳ sinh động.

“Ý anh là chẳng lẽ em còn bắt anh phải gánh chịu hậu quả do tội lỗi của

Viên Thanh gây ra?” Thấy cô ngẩn ngơ không đáp, Trần Thụy Dương liền
ngả bài: “Thương tiểu thư, em không thể lạm sát kẻ vô tội như vậy”.

Hoài Nguyệt biết nếu tiếp tục đề tài này thì chính mình sẽ bị ép đến tuyệt

lộ, cô căng thẳng cười nói: “Em là ai chứ? Chẳng qua là một cô nàng biên
tập viên nhỏ bé, có muốn lạm sát cũng không có quyền lực đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.