EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 45

“Em muốn làm thế nào thì làm”. Hiển nhiên, Cơ Quân Đào không hề để

ý.

Nếu không phải Cơ Quân Dã cứ nài nỉ thì anh cũng không đồng ý tham

gia lần triển lãm tranh này. Bố anh, Cơ Trọng Minh, đã vùng vẫy trong hội
họa vài chục năm, là một nhân vật đức cao vọng trọng trong giới hội họa.
Bây giờ ông ta đã dần lạnh nhạt với hội họa nhưng người đời lại càng đổ xô
vào săn đón các tác phẩm của ông, có thể nói tấc giấy tấc vàng. Lần triển
lãm tranh này đã hấp dẫn rất nhiều nhà đầu tư, đồng nghiệp và những người
yêu thích quốc họa trong, ngoài nước.

Lúc đầu Cơ Quân Dã nảy ra ý định tổ chức triển lãm tác phẩm của cha

con nhà họ Cơ tại phòng triển lãm này nhưng cả hai cha con đều đồng
thanh phản đối. Sau đó, không biết Cơ Quân Dã làm thế nào thuyết phục
được bố, nhưng điều kiện duy nhất Cơ Trọng Minh đưa ra là tác phẩm của
Cơ Quân Đào phải chiếm một phần ba trở lên. Cơ Quân Đào biết ý bố
muốn dìu dắt mình nhưng trong thâm tâm anh không muốn được nâng đỡ
như thế này. Mấy năm nay, chuyện duy nhất anh muốn làm chính là vứt bỏ
lối vẽ của bố, tránh càng xa càng tốt.

“Làm sao mà có thể mặc kệ hết mọi việc như vậy được? Đừng quên nhé,

phòng triển lãm này là mẹ để lại cho anh đấy, em chỉ giúp anh quản lý mà
thôi”. Cơ Quân Dã không vui, nói: “Cho dù lúc đầu em mặt dày ép anh
mang tác phẩm của mình ra, nhưng anh cũng không thể thật sự đứng nhìn
một mình em vất vả như thế chứ. Mấy ngày nay em đã già hơn bao nhiêu
rồi đấy, da dẻ cũng khô hết cả rồi”.

Mấy năm nay, Cơ Quân Đào vẽ tranh thường bỏ dở nửa chừng, các tác

phẩm càng vẽ càng u ám. Khi đó cô quyết định mạo hiểm một lần, phải tổ
chức triển lãm tranh để ép Cơ Quân Đào vẽ tiếp, buộc anh thoát ra khỏi
trạng thái không tự tin sau một thời gian dài mắc bệnh trầm cảm. Vốn kiên
quyết không đồng ý, nhưng sau khi nghe cô trình bày, bố cô đã đồng ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.