Cơ Quân Dã chột dạ, lúng túng nói: “Em cũng không rõ lắm, chuẩn bị
triển lãm tranh, phải làm nhiều việc lắm mà. Chẳng lẽ anh còn sợ tranh của
mình không bán được à?”
Cơ Quân Đào nói: “Hôm nay anh gặp Tiểu Trần và Tiểu Cẩm đến đưa
tranh, sau đó anh với hai đứa nó cùng ăn trưa”.
Cơ Quân Dã hiểu ra, nói: “A, thì ra người mua là người ở tiểu khu chúng
ta, vậy mà Tiểu Cẩm không nói với em. Con bé này muốn nhân cơ hội đến
thăm anh đây, nếu không cứ để em tiện đường mang tới là được mà”.
Cơ Quân Đào thấy cô không biết chuyện này thật nên cũng không muốn
nói chuyện mẹ con Thương Hoài Nguyệt với cô, trong lòng cảm thấy khó
chịu thay cho Đậu Đậu. Mặc dù mới tiếp xúc vài lần nhưng anh đã rất thích
cậu bé thông minh, lanh lợi và lễ phép này rồi. Anh nghĩ, năm ngày ở lỳ tại
trường mầm non, cuối tuần đi theo mẹ suốt, hỏi sao lúc gặp người đàn ông
trưởng thành, cậu bé lại vui vẻ như vậy. Chắc là cũng chẳng mấy khi cậu
được thấy mặt bố, mà còn phải lén lút, tính ra còn không bằng Tiểu Dã
trước kia. Dù sao trước mười bảy tuổi, Tiểu Dã cũng là một em bé có bố có
mẹ, có gia đình đầy đủ, có thể đường đương chính chính đi dưới ánh mặt
trời. Chính sự lương thiện và chịu đựng của mẹ đã cho cô một tuổi thơ vui
vẻ và ngời sáng.
Như Tiểu Dã, anh, cũng từng nhìn thấy bóng dáng của người mẹ hiền ở
Thương Hoài Nguyệt, không ngờ sự thực lại tàn khốc như vậy. Trong lòng
anh có cảm giác giận dữ vì bị lừa gạt, không biết vì Đậu Đậu hay là vì
chính mình.
Cơ Quân Dã thấy tâm tình anh trai không tốt, cơm nước xong liền nhất
quyết lôi anh đi tản bộ. Cơ Quân Đào không có hứng thú gì, hai người nói
dăm câu ba điều về triển lãm tranh rồi lại quay về. Nửa đường gặp Đậu
Đậu đạp xe ba bánh đi chơi và Hoài Nguyệt chậm rãi đi bên cạnh. Cơ Quân
Dã vui vẻ gọi “Đậu Đậu” rồi chạy tới ôm lấy cậu bé hôn chụt một cái lên