mặt. Đậu Đậu cười khanh khách, vừa chào chú Cơ vừa lách ra khỏi lòng Cơ
Quân Dã, đến bắt Cơ Quân Đào bế. Cơ Quân Đào do dự một chút rồi mới
bế cậu bé lên.
Cơ Quân Dã bất mãn nói: “Đậu Đậu, cháu còn chưa chào cô đấy, cô giận
rồi”.
Đậu Đậu ôm cổ Cơ Quân Đào, nói: “Cô không mang Leshy đến, cháu
cũng giận rồi”.
Cơ Quân Dã kinh ngạc hỏi: “Tại sao cháu biết cô không mang Leshy
đến?”
Hai mắt lấp lánh, Đậu Đậu nghiêm nghị nói: “Leshy không bao giờ chịu
rời chủ, cô và chú Cơ ra ngoài đi dạo mà không dẫn nó theo thì nhất định là
cô đã để Leshy ở trong thành phố rồi”.
Cơ Quân Dã cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá lanh lợi, mình mới
nhắc đến chuyện Leshy có chỗ ở riêng trong thành phố một lần mà nó đã có
thể suy luận được như vậy. Cô không nhịn được, trêu cậu bé: “Tại sao cháu
biết Leshy sẽ không chịu rời chủ nhân? Hôm nay chính nó đã bỏ cô lại
đấy”.
Đậu Đậu hét lớn: “Đương nhiên cháu phải biết chứ, Leshy là con chó
trung thành nhất”.
“Vừa về đến nhà đã ầm ĩ đòi xem ‘Chú chó Leshy’, bây giờ Đậu Đậu là
fan của Leshy rồi!” Hoài Nguyệt đứng bên cạnh cười giải thích, vừa đón
Đậu Đậu từ trên tay Cơ Quân Đào đặt lên xe ba bánh vừa chào tạm biệt hai
anh em rồi tiếp tục đi về phía trước với con trai.
Cô cảm thấy sau khi ly hôn mình đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Hôm
nay, rõ ràng Cơ Quân Đào khác mấy lần trước, bế Đậu Đậu mà không nói
câu nào, động tác cứng nhắc, ánh mắt nhìn mình lạnh lùng, băng giá. Lúc