Hoài Nguyệt thích không khí thoải mái ở đây, không cần suốt ngày lo săn
tin như chị ba Đặng Duyên Duyên, không cần vất vả tìm quảng cáo như chị
cả làm ở tòa soạn báo, cũng không cần viết những bài phát biểu buồn tẻ cho
các vị lãnh đạo như chị hai làm công chức.
Ban đầu cô làm mảng “Người làm công tác văn hóa”, sau đó lãnh đạo
thấy cô có con nhỏ nên cho cô chuyển sang phụ trách mảng “Dân tộc”,
cũng có thể đó là ý của mẹ chồng cô, có điều lại rất hợp ý cô. Văn hóa dân
tộc có sẵn tư liệu, cũng có nhiều bản thảo được gửi đến, vì vậy Hoài
Nguyệt trở thành biên tập viên ra dáng biên-tập-viên nhất trong Ban Biên
tập.
Phần lớn những người trong Ban Biên tập đều có chỗ dựa vững chắc, đa
số là người lớn tuổi, lại không thích ngồi lê đôi mách chuyện thị phi. Khi
cô ly hôn, cũng ít có người bàn tán, cuối tuần còn có người thiện ý nhắc
nhở cô về sớm để đón Đậu Đậu, điều này làm cô cảm thấy ấm áp.
Tổng biên tập cũ của tòa soạn đã đến tuổi về hưu. Sau khi ăn hết bữa này
đến bữa khác để chia tay tổng biên tập cũ, hôm nay tòa soạn sẽ nghênh đón
lãnh đạo mới. Nghe nói người này trước đây được phái đi làm bí thư thứ
nhất tại sứ quán ở nước ngoài mấy năm, lúc trở về, vừa “chào hỏi” cấp trên
xong đã dễ dàng chiếm được vị trí mà người khác đua tranh mãi cũng
không được này.
Sáng thứ Hai, như thường lệ, Hoài Nguyệt đến văn phòng rất sớm.
Cô là biên tập viên trẻ tuổi nhất trong tòa soạn nên không dám để các
tiền bối lau bàn, quét dọn, pha trà. Huống hồ quả thật, cô cũng không có
việc gì để làm. Buổi tối Chủ nhật Đậu Đậu đã đến nhà bà nội, thứ Hai được
Lỗ Phong hoặc giáo sư Lỗ đưa đến trường. Từ khi sinh Đậu Đậu, cô đã bỏ
thói quen ngủ nướng buổi sáng. Mặc dù lúc đó trong nhà có bảo mẫu nhưng
cô vẫn luôn dậy sớm để kịp làm bữa sáng cho con trước khi đi làm. Lâu