EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 99

động ngăn cản ý định tiếp cận anh của người ngoài. Nghe nói anh ta luôn
lái một chiếc xe Lexus màu đen đi đi về về như một cơn gió, cho nên đến
nay có rất ít người biết khuôn mặt thật của anh ta.

Nghe đến đó, Hoài Nguyệt không kìm được, hé miệng cười, lần nào nói

chuyện, vị Phó Tổng biên tập Lưu khả ái này cũng đều cường điệu lên như
vậy. Giảng dạy trong một trường đại học có mấy ngàn sinh viên mà còn có
thể tránh được ánh mắt người khác hay sao? Có thể là anh ta không đủ hấp
dẫn, nếu không, ai muốn thấy mặt thì chỉ cần tới ngó qua cửa sổ lớp học,
không phải là được rồi sao? Lại còn đi về như gió nữa chứ!

Vừa ngẩng đầu lên, Trần Thụy Dương đã nhìn thấy Hoài Nguyệt tươi

cười. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len dệt kim cổ trái tim khoét rộng màu
đỏ cam đan xen với màu vàng chanh, mái tóc buông dài sau lưng, lộ ra cần
cổ cao trắng ngần với xương quai xanh thanh mảnh, vừa dịu dàng vừa dễ
thương, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng phấn, gương mặt như vẽ.

Hơn một tháng nay, Thương Hoài Nguyệt mà anh tiếp xúc và Thương

Hoài Nguyệt anh được nghe qua lời người khác đều tỏ ra là một phụ nữ
thông minh, xinh đẹp và nhã nhặn như vậy. Thằng cha Lỗ Phong kia đúng
là đầu đất nên mới vứt bỏ một cô vợ như vậy và một cậu con trai đẹp như
tranh để lấy một người phụ nữ thấy lợi đen lòng. Nghe nói mẹ chồng cũ của
cô ấy còn thường xuyên đến mời cô ấy đi ăn cơm uống trà, có lẽ bà cũng vô
cùng yêu mến nàng dâu cũ này.

“Hoài Nguyệt, có chuyện gì mà vui thế?” Phó Tổng biên tập Lưu nhìn

theo ánh mắt Trần Thụy Dương rồi cười tít mắt hỏi.

Nghe tiếng gọi, Hoài Nguyệt ngẩng đầu lên. Thấy ánh mắt như đang suy

nghĩ xa xăm của Trần Thụy Dương, cô căng thẳng buột miệng: “Tôi có vui
đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.