EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 112

Thầy chắc cũng không ngờ Trần Tư Dương hiện đang ở Châu Phi

chạy đua với linh dương trên thảo nguyên đây này.

Thầy xoa xoa tay, lấy một tờ giấy từ túi áo ra.

Người học ngành này quả thật rất thận trọng, đến nỗi chuẩn bị cả bài

phát biểu nữa.

Thầy hắng giọng, nói, “Các em học sinh, chúc mừng các em, đây

chính là bước ngoặt cuộc đời của các em, cuộc sống các em đã bước sang
một trang mới, tương lai là của chính các em, thầy hiện tại chỉ muốn nói
cho dù sau này các em trở thành người thế nào, bất kể ước mơ có thành
hiện thực hay không, có thể trong các em sẽ có người sống một cuộc sống
thịnh vượng, cũng có người phải nai lưng bươn chải kiếm tiền, các thầy cô
cũng không tức giận. Chỉ hy vọng các em nhớ kỹ, cho dù cuộc sống tương
lai của các em như thế nào, phải tự hỏi bản thân mình đã sống tốt hay chưa,
không nên lừa gạt người khác, không để ai hạ gục mình, kiên trì giữ vững
lòng tin, thầy cũng hy vọng các em sẽ khắc nghi những lời ngày hôm nay,
thầy tin các em sẽ làm được.”

Thầy nghẹn ngào nở nụ cười, năm tháng trôi qua nếp nhăn trên mặt đã

hiện lên rất nhiều.

Dưới khán đài mọi người vỗ tay tán thưởng rần rần.

Cao Tầm nhỏ giọng nói, “Thầy giáo già này chắc là vì Trần Tư Dương

đi rồi cho nên mới kích động vậy đó.”, ngoài miệng thì nói vậy còn tay thì
đập đỏ cả lên.

Triệu Thủy Quang cảm thấy biết ơn ông trời đã cho cô gặp được nhiều

giáo viên tốt như vậy, đối với mấy thầy cô mà nói học trò cả đời đếm không
xuể. Đối với học trò mà nói, nhớ ơn thầy cô trọn đời. Cô đột nhiên tự hỏi,
không biết vì sao Đàm Thư Mặc lại muốn trở thành giáo viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.