EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 217

thể tự quyết định, sao không nghe theo tiếng nói trong tim mình mà hoàn
thành, sống thì phải thẳng thắn thành khẩn, chí ít không để bản thân phải
thất vọng.

Mấy ngày sau, Triệu Thuỷ Quang nhận được điện thoại của mẹ Triệu,

“Đứa nhỏ này, gần này bận cái gì thế, ở trường học tốt không hả, hôm qua
mẹ nằm mơ, thấy dẫn con đi ra ngoài chơi, kết quả con lại chạy lung tung
đi đâu mất, hại mẹ lo sợ, đi khắp nơi tìm con.”

Triệu Thuỷ Quang nghe xong phì cười, này là chuyện gì chứ, mẹ dẫn

cô ra khỏi nhà, mẹ thì đi vòng quanh kiếm cô, còn cô thì lại chạy đâu mất
tiêu, làm sao có thể chứ, nghĩ thì nghĩ thế, miệng vẫn khúm núm nói, “Mẹ
à, không có gì đâu, con đang ở trường học mà, học hành bận quá thôi, nào
có chạy đi đâu.”

Mẹ Triệu huyên thuyên một đống chuyện, trước khi cúp điện thoại còn

nói một câu, “Chỉ vì con bình thường cũng đã khiến mẹ lo lắng, cho nên
mới nằm mơ như thế.”

Triệu Thuỷ Quang cười trừ, cô đột nhiên nhớ lại lúc còn ở chung với

ba mẹ thì mẹ đâu có như thế.

Lúc còn bé, ba mẹ có nói gì thì chúng ta đều cho là đúng cả, bản thân

mỗi người con luôn cho rằng ba mẹ mình không gì không làm được. Lúc
trưởng thành, phát hiện ra ba mẹ cũng là người bình thường, cũng có lúc
phạm sai lầm, có những chuyện lực bất tòng tâm, thế rồi những mộng
tưởng về họ tan tành và sụp đổ, kèm theo đó là sự nổi loạn bên trong chính
những người con ấy. Lúc lên đại học, bản thân dần tiếp nhận sự thật, không
biết từ khi nào đã không còn đối chọi với ba mẹ nữa, và phát hiện rằng ba
mẹ đã già rồi cũng cần người chăm sóc, hiển nhiên lòng mỗi người đều
cảm thấy ray rứt, ý thức trách nhiệm cũng được nâng cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.