EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 223

tay đến đây, thấy cô bình an vô sự, vẫn còn có thể nhìn anh trừng trừng, sự
lo lắng trong anh cũng có thể trút bỏ xuống, được rồi, anh thừa nhận là bản
thân cố ý đến đây, nhưng anh cũng không phải người có kiên nhẫn cùng cô
dấu nhẹm tình cảm này mãi, Đàm Thư Mặc anh đây làm sao có thể từ bỏ cơ
hội tốt như vậy chứ.

Nhân viên y tế hơn 40 tuổi ngạc nhiên khi thấy Đàm Thư Mặc xuất

hiện ở đây, trong vài lần họp Đại Hội công nhân viên chức, bà ta ngẫu
nhiên gặp được thầy Đàm mà mọi người hay nhắc đến, nhìn thấy một lần
đã muốn la “A” lên thật to, xúc động không thôi.

Nhân viên y tế đi nhanh ra khỏi chỗ ngồi, hắng giọng, nhỏ nhẹ hỏi,

“Thầy Đàm, có chuyện gì không? Cậu không khoẻ chỗ nào hả?”

Đàm Thư Mặc gật đầu, giọng điệu không nhiệt tình cũng chẳng lạnh

nhạt, nở nụ cười tươi, “Cảm ơn, tôi đến đây tìm người.”

Triệu Thuỷ Quang đang cúi đầu, nghe anh nói thế, lòng lại nặng trĩu

thêm, tức khắc ngẩng đầu lên hòng cầu xin anh tha thứ, thì đã thấy khoé
miệng anh hơi nhếch lên đầy vui vẻ, lúc này thì cô đã biết mình trốn không
thoát rồi.

Nhân viên y tế nhìn tay Đàm Thư Mặc bỏ ở trong túi quần, nghiêng

người, mỉm cười mà tiến đến chỗ cô bé sinh viên nói chuyện ấp úng lúc
nãy, bà cảm thấy rất kỳ quái, đành phải lên tiếng, “À, cô bé sinh viên này
mọc răng khôn, nướu bị nhiễm trùng ấy mà.”

Đàm Thư Mặc nghe xong, tiến lên một bước, nâng cằm Triệu Thuỷ

Quang lên, nhìn một bên má của cô sưng vù, nhíu mày, hỏi, “Đau không?”

Triệu Thuỷ Quang bị anh kéo cằm, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Đàm

Thư Mặc, cứ như thể bị bỏ bùa mê hoặc, ngây ngẩn lắc đầu nói, “Không
đau, không có gì.” Sợ anh lo lắng, cô cười cười, nhưng mới vừa nhoẻn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.