EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 232

Bốn mươi phút sau, Đàm Thư Mặc dẫn Triệu Thuỷ Quang đi lấy bông

gạc, nhưng lần này lại rất đau đớn.

Triệu Thuỷ Quang nửa bên mặt sưng lên, miệng căn bản không thể

nào mở lớn được, cô y tá phải lấy dùng cụ mở miệng cạy miệng cô ra, cô
hít một ngụm hơi lạnh, Đàm Thư Mặc thấy không ổn, liền lên tiếng, “Để tôi
giúp.” Y tá xấu hổ, đem bông gạc và dụng cụ đưa cho anh, u oán nhìn Triệu
Thuỷ Quang, bạn học Triệu đúng là người vô tội chuyên lại rất hay gây ra
tội.

Miệng Triệu Thuỷ Quang vốn không thể mở to được, Đàm Thư Mặc

cũng không cần dụng cụ mở miệng, cầm bông gòn chấm nước, nhẹ nhàng
lau bờ môi khô khốc của Triệu Thuỷ Quang, cầm bông gạc đưa tới miệng
cô, từ từ lấy bông gạc kia ra, Triệu Thuỷ Quang cứ loi nhoi, không muốn
anh làm, thật là ác mà, trong miệng toàn là máu không đấy,tuy nhiên, nhìn
thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh, cô ngoan ngoãn quay đầu lại.

Triệu Thuỷ Quang rũ mắt nhìn anh cẩn thận cầm bông gạc chậm chỗ

máu, khoé miệng cong lên, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp một cái nào,
mà điều quan trọng nhất trần đời chính là cô y tá đứng bên cạnh đã ngây
người từ nãy giờ, tuyệt đối không dám tin một người đàn ông đẹp trai lại có
thể ngồi xổm xuống đất kiên nhẫn làm chuyện này cho bạn gái.

Một hồi lâu, bông mới được anh lấy ra, anh cầm lấy ném vào thùng

rác, sau đó mở nước rửa tay trong bồn, cô ngồi ở chỗ kia, mặt đã đỏ bừng,
nhìn thoáng qua miếng bông đã muốn buồn nôn, toàn là máu không hơn
nữa còn có nước bọt, thế mà anh lại có thể điềm nhiên như không việc gì.

Cô y tá bước đến, ôn nhu nói, “Nhớ mai phải đến truyền nước biển.”

Lời nói thì nói với Triệu Thuỷ Quang, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm
vào Đàm Thư Mặc, Triệu Thuỷ Quang tự hỏi đây là chuyện gì thế hả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.