EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 240

Tiền viện trưởng lúc học ở Bắc Kinh, được ông nội của Đàm Thư Mặc

là Đàm Trung Kì nhận làm học trò, có thể được làm học trò của một nhà
văn hàng đầu giới văn học chính là phần phước của ông, cả đời Tiền viện
trưởng mãi không quên công ơn đó.

Sau này biết được Đàm Thư Mặc là cháu của ông Đàm Trung Kì, Tiền

viện trưởng không tiếc công sức đề bạt Đàm Thư Mặc, có ơn ắt phải đền
đáp, lại không ngờ tới Đàm Thư Mặc rất cứng cỏi, báo cáo đề tài hay
nghiên cứu luận văn đều dựa vào thực lực của chính bản thân, không nhờ
vả bất cứ ai, ông bùi ngùi hiểu được rằng sinh ra trong hào môn thế gia là
như thế nào, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.

Tiền viện trưởng cũng không hấp tấp, một nhân tài như vậy nhất định

phải chiêu nạp về học viện của ông, việc công thành danh toại chỉ là
chuyện sớm muộn mà thôi, không ngoài dự đoán, Đàm Thư Mặc liên tiếp
phát biểu luận văn ở nước ngoài, Tiền viện trưởng biết Đàm Thư Mặc cũng
đang làm cố vấn cho các nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh, người
ta bảo Trường Giang sóng sau đè sóng trước quả nhiên chẳng sai.

Thật không ngờ, một người đĩnh đạc như thế lại có ngày khốn đốn vì

những lời đồn thế này, Tiền viện trưởng vốn là không tin những lời đồn đó,
nhưng ông là người từng trải, nhìn thấy ánh mắt Đàm Thư Mặc nồng nàn
trìu mến nhìn về nơi xa xa đó, ông thoáng sững sờ.

Tiền viện trưởng nói, “Tiểu Mặc, con coi như chú nhiều chuyện đi,

nhưng gần đây có nhiều lời đồn đãi không tốt về con.”

Ánh mắt Đàm Thư Mặc vẫn bình tĩnh trước sau như một, “Chú Tiền,

con biết chừng mực.” Anh cười, nói tiếp, “Trường học không có quy định
thầy giáo không thể yêu nhau với học trò mà?”

Tiền viện trưởng hắng giọng, nhìn xem khuôn mặt trẻ tuổi ranh mãnh

của Đàm Thư Mặc, ông đáp, “Tiểu Mặc, chú cũng là người từng trải, con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.