EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 244

Tiền viện trưởng không thêm gì, thở dài, chấp tay ra sau lưng, lững

thững đi xa.

Đàm Thư Mặc đứng sững nơi đó, mỉm cười hạnh phúc, anh nghĩ,

Triệu Thuỷ Quang à, Triệu Thuỷ Quang, vì em, ngay cả những lời nói sến
súa nhất anh cũng có thể nói ra cả!

Buổi chiều có tiết của Đàm Thư Mặc, Triệu Thuỷ Quang vừa bước

vào phòng đã mặt tròn mặt dẹt, há hốc mồm, bình thường phòng học ghế
xếp theo hình bậc thang giờ đã chật cứng người, ai nấy phải chen chúc mới
kiếm được chỗ ngồi, Dương Dương nháy mắt nhìn cô nói, “Thấy chưa,
chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu lại đồn xa, chuyện của các người y
như bệnh cảm cúm lan truyền nhanh như tên lửa!” Mới nói hết, Dương
Dương đã bị Hứa Oánh nhéo một cái, “Cái gì mà chuyện xấu, đừng có nói
bậy.”

Triệu Thuỷ Quang cười lắc đầu, dưới ánh nhìn của mọi người, cô tìm

chỗ rồi ngồi xuống.

Học kỳ này Đàm Thư Mặc đảm nhiệm môn Tài Chính Quốc Dân,

không để ý có nhiều người đến học, anh cứ giảng theo bổn phận, cuối cùng
nói, “Hai tuần nữa là thi cuối kỳ, nội dung là từ đầu khai giảng đến chương
9, bốn mươi câu trắc nghiệm, năm câu tự luận, có vấn đề gì thì thứ năm đến
văn phòng tìm tôi.” Nói xong, thu dọn sách rời đi.

Đột nhiên, căn phòng ồn ào hẳn lên, tràn ngập tiếng oán than, Đàm

Thư Mặc nổi danh là ra đề khó, không ai dám kêu anh rút ra trọng tâm,
cũng không dám cò kè mặc cả.

Triệu Thuỷ Quang cầm sách đi ra ngoài, đi ở phía sau, nghe sinh viên

nữ ở phía trước nói, “Hình như đó là Triệu Thuỷ Quang ban một.”

Triệu Thuỷ Quang vẻ mặt bình thản đi lướt qua hai sinh viên cùng ký

túc xá, cô cảm giác như bản thân đã tôi luyện thành kim cương, cứng rắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.