EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 261

được nữa.

Mẹ Triệu bước đến, kéo Triệu Thuỷ Quang, thủ thỉ, “Bác sĩ nói qua

cơn nguy hiểm tối nay thì sẽ không sao.” Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu, vẻ
mặt tràn đầy hi vọng, “Thật sao, sẽ khoẻ lại chứ mẹ?” Bất luận trong tình
huống nào, cô đều tin tưởng tuyệt đối vào lời của mẹ nói.

Mẹ Triệu nghiêm túc nói, “Tiểu Quang, bà ngoại của con lớn tuổi rồi,

sức khoẻ không còn dồi dào như trước nữa, sống được đến bây giờ là tốt
lắm rồi.”

Triệu Thuỷ Quang vẫn ngỡ rằng sau khi khỏi bệnh, bà sẽ lại như trước

chắp tay sau lưng đánh bài điêu luyện, rồi cùng mọi người trò chuyện xôm
tụ. Tuy nhiên, bà đã thất thập cổ lai hy, sao có thể hồi phục nhanh như bọn
trẻ tụi cô được, cô bỗng nhận ra câu tục ngữ thường thấy trong sách : “sinh
mệnh mỏng manh như mành treo trước gió” quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Mẹ Triệu nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, bà an ủi, “Tối nay mẹ ở lại đây

chăm sóc bà, còn về nhà lấy quần áo, khăn và mấy vật dụng cá nhân cho
mẹ đi, cứ lấy theo tờ giấy ghi trong này, ba con sau khi tan ca sẽ đến đây.
Đừng nghĩ nhiều nữa, giờ về lấy mấy thứ này đi đã.”

Triệu Thuỷ Quang cầm lấy tờ giấy, đi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện, giữa

trưa nắng gắt đến nhức cả mắt, chỉ mới ở trong bệnh viện tí xíu mà lúc
bước vào và khi đi ra thì mọi thứ lại thay đổi cả rồi. Cô đột nhiên muốn gọi
điện thoại cho Đàm Thư Mặc, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cô có thể
sẽ khóc nức nở trong điện thoại.

Về đến nhà, Triệu Thuỷ Quang mau chóng lấy đồ mẹ giao, kiểm tra

mấy lượt rồi mới đến bệnh viện.

Buổi tối, mẹ Triệu và ba Triệu đều đến bệnh viện chăm sóc bà ngoại,

Triệu Thuỷ Quang ngồi trước TV cứ bấm đổi đài liên tục, lòng vẫn thấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.