EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 263

nói với anh những lời này cũng chính là đang an ủi bản thân mình.

Đàm Thư Mặc nheo mắt, nhìn về phía toà cao ốc đèn đuốc sáng trưng,

anh cặn kẽ nghe từng lời cô nói, cứ mỗi lần hít thở thì anh lại mường tưởng
đến dáng vẻ buồn bã của cô khi nói những lời này, rồi điệu bộ thế nào, tất
cả khiến anh cảm thấy bản thân bất lực, giờ phút này, anh hận không thể
đến ngay bên cô.

Triệu Thuỷ Quang cố gắng ngẫm nghĩ, miệng hỏi, “Anh thế nào rồi?

Giờ đang ở nhà hả?”

Đàm Thư Mặc đều trả lời từng câu hỏi của cô, hai người lưa thưa nói

vài câu, kỳ thật cũng chẳng rõ đã nói gì, cuối cùng Triệu Thuỷ Quang uể
oải nói, “Em muốn ngủ, ngủ ngon.”

Đàm Thư Mặc trả lời, “Ngủ ngon”, trước khi cúp máy, anh nghiêm

giọng bảo, “Cho dù kết quả thế nào, cũng phải gọi cho anh.”

Triệu Thuỷ Quang “Vâng” một tiếng rồi cúp máy.

Thật ra, dẫu cho đã cúp điện thoại, cô cũng không tài nào ngủ được,

nhưng cô biết sáng mai anh còn có công việc ở Bắc Kinh, không muốn làm
phiền anh, vả lại cô cũng không có tâm trạng nói chuyện.

Sau đó, cô thiếp đi, Triệu Thuỷ Quang cuộn mình ngủ trên ghế sofa,

rạng sáng năm giờ, điện thoại trong nhà đổ chuông, Triệu Thuỷ Quang hớt
hải chạy đi nghe, giọng mẹ Triệu trong điện thoại nghe mệt mỏi, lí nhí nói,
“Con gái, bác sĩ nói bệnh tình ngoại con ổn định rồi, đừng lo lắng, ba của
con sẽ trở về nhà ngay.”

Triệu Thuỷ Quang lúc này mới xoa nhẹ đôi mắt, ôm mền đi về phòng

mình, nằm trên giường sực nhớ một điều, cô nhìn đồng hồ, chần chừ rồi
mới chịu nhắn tin: Bệnh của bà ngoại ổn định rồi, đừng lo lắng, cám ơn
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.