EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 319

mệnh, nhưng sau đó về nhà bề bộn nhiều việc, cũng quên béng đi chuyện
cuốn sổ, lúc tối liếc thấy cuốn sổ, tiện tay cầm lên coi, trong cuốn sổ đều là
chữ ký của các bạn cùng lớp, rồi còn cả lời nhắn, đa phần đều là của con
gái, còn trang lưu bút của ba cô nàng kia nằm ở đầu tiên hết, mỗi người viết
đầy cả một trang giấy, kể từng kỷ niệm từ lúc khai giảng đến giờ, còn dặn
cô phải nhớ bảo trọng, tự chăm sóc lấy mình. Trong đêm đó, mở đèn ngủ lờ
mờ nơi đầu giường, chầm chậm lật tường trang xem, mắt Triệu Thuỷ
Quang như sương khói bao phủ, cô nhớ đến lúc ở KTV cùng mọi người hát
bài hát của Phạm Phạm, câu hát kia: “Hôm nay đây cỏ hoang mọc thành
bụi, hoa tươi đã không còn, may mắn đã từng cùng các bạn trải qua tháng
ngày tươi đẹp.” Hành lý đi Canada không thể vượt qua mức quy định là 23
kg, ba mẹ Triệu Thuỷ Quang đóng gói hành lý lại, sau đó kiểm tra hết lần
này đến lần khác, lúc thu dọn hành lý, Triệu Thuỷ Quang mới hiểu được, đi
du học cũng chẳng sung sướng gì, cô thậm chí từng nghĩ mang theo hết,
nhưng lại không cách nào nhét tất cả vào hành lý được. Ngày mai phải đi
rồi, Triệu Thuỷ Quang cả đêm không tắt điện thoại, quả nhiên, buổi tối
nhận được một tin nhắn, “Ngày mai khi nào đi?” Cô đọc đi đọc lại mấy chữ
ấy, nước mắt đồng thời chảy xuống, mừng là anh gửi tin nhắn chứ không
phải gọi điện thoại, nếu không vừa nghe được giọng anh, cô chắc sẽ gào
khóc ngay, cô nghĩ vậy. Cô nhắn lại: “Ngày mai ba sẽ đưa em đến sân bay,
hai giờ mười lăm sẽ bay.” Từ Nam Kinh đến Thượng Hải, mất ba giờ đi xe,
Triệu Thuỷ Quang trên đường đi chỉ ngủ, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại,
thì thấy mình đang nằm trên đùi mẹ Triệu rồi. Sân bay Phổ Đông, ngoại trừ
cái lần lúc nhỏ cùng gia đình đi du lịch đến nơi khác phải ngồi máy bay thì
cô dường như cũng không có ấn tượng gì mấy, cô không rảnh ngắm nhìn vẻ
đẹp phong phú của Thượng Hải, cũng không có thời gian thưởng thức mái
vòm sân bay thuỷ tinh hình trụ độc đáo, đến khi người nọ vận áo khoác
màu be điềm tĩnh chầm chậm bước đến, mọi nỗi niềm trong lòng cô như
sóng lớn cuộn trào. Cô rất muốn cười và nói với anh, “Thầy Đàm, hẹn gặp
lại.” Thế nhưng cô lại không dám mở lời, cũng chẳng dám ngẩng đầu, sợ
nước mắt sẽ rơi xuống. Đàm Thư Mặc sáng sớm đã xin nghỉ, lái xe tới đây,
ngẫm lại tốt hơn ngồi trong khu vực dịch vụ của Air Canada, quả nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.