EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 320

không ngoài dự đoán, buổi trưa, cô đẩy hành lý cùng ba mẹ vừa nói chuyện
vừa đi tới. Lúc đang ngồi chờ, anh bỗng nghĩ đến một nụ hoa xinh tươi
mơn mởn, lúc còn ở bên cạnh thì anh lại không có cảm giác, đến khi rời xa
thì lại thấy xinh đẹp thuần khiết biết bao, anh nắm chặt tay mình lại, khoé
miệng nhếch lên tự giễu bản thân, hai chữ “buông tay” nói rất đơn giản,
nhưng dư vị lại cực kỳ buồn cười. Anh cũng không biết vì đâu mình lại như
một đứa con nít đề ra ước định như vậy, nhưng cho dù thế nào thì cũng
tuyệt đối không từ bỏ. Đừng quên anh học ngành tài chính đấy, đương
nhiên biết khi nào là mạo hiểm, nhưng anh cũng biết rõ càng mạo hiểm bao
nhiêu thì lại càng được đáp trả bấy nhiêu. Tình cảm cũng là một sự đầu tư,
anh tin tưởng vào sự trả giá của chính mình. Mẹ Triệu trông thấy Đàm Thư
Mặc từ xa, liền hô, “Tiểu Đàm, ở đây nè.“ Đàm Thư Mặc đến gần chào,
“Mẹ Triệu, ba Triệu.” Đây là lần đầu tiên ba Triệu gặp Đàm Thư Mặc, ông
gật nhẹ chào. Mẹ Triệu vỗ đầu Triệu Thuỷ Quang, nói, “Con bé này!” Đàm
Thư Mặc nở nụ cười, nhìn cô cúi đầu xuống đất, tóc một màu đen tuyền.
Mẹ Triệu kéo ba Triệu, bà nói, “Con gái, nên đi gửi hành lý trước đi.” Đàm
Thư Mặc tiếp nhận xe đẩy, nói, “Con cùng em ấy đi.” Trên đường đi, hai
người đều không nói gì, rất nhiều người bay chuyến bay này, xếp hết hàng
này đến hàng khác, người tiếp theo không ngừng dáo dác nhìn qua nhìn lại.
Người đưa tiễn phần lớn là cha mẹ và con cái. Nhìn cặp ở phía đối diện đi,
người con trai thì cao ráo khôi ngô, cực kỳ phong độ, người con gái thì nhỏ
nhắn tóc không dài mấy, lúc ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cũng xinh xắn.
Nhưng hai người này cũng rất kỳ lạ, theo đoàn người xếp hàng, từ nãy đến
giờ người con trai thỉnh thoảng lại nhíu mày, vẻ mặt lãnh ngạo, cô gái thì
hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt hoang mang mờ mịt, bộ dạng đăm chiêu.
Đã đến lượt người xếp hàng phía trước, Đàm Thư Mặc hỏi, “Cầm hộ chiếu
rồi chứ?” Triệu Thuỷ Quang gật đầu, nhẹ “Ừ“ một tiếng. Thật lâu sau, Đàm
Thư Mặc lại hỏi, “Vé máy bay đâu?” Triệu Thuỷ Quang ngoan ngoãn đáp,
“Gửi hành lý xong rồi đi lấy vé.“ Hai người không nói thêm gì nữa, check
in hành lý, lấy vé máy bay, đều diễn ra trong lặng lẽ. Ngàn đợi vạn chờ, giờ
khắc này cuối cùng cũng đã đến rồi, Triệu Thuỷ Quang thật không muốn
khóc. Mẹ Triệu bảo, “Phải tự chăm sóc bản thân đấy”, vừa dứt lời, vành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.