EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 322

của cô. Cô đã từng lén trốn trong phòng mà khóc, nghĩ mình đúng thật đang
tự đày đoạ bản thân mà, bỏ lại bạn bè, rồi người thân, và cả người yêu sâu
đậm, côi cút cắn răng phấn đấu. Cô nhớ Đàm Thư Mặc đã từng nói, “Triệu
Thuỷ Quang, em phải biết rằng, ra nước ngoài không có nghĩa là trốn tránh,
nếu như em nói em muốn tự lập, thì phải trả giá rất nhiều thứ, giống như
hôm nay đi, cảm mạo, phát sốt, sẽ không ai biết, không ai lo lắng cho em,
phải chính mình mua thuốc, phải gắng gượng đi học. Em phải suy nghĩ thật
kỹ cuộc sống như vậy.” Thì ra anh luôn tính trước mọi chuyện cho cô, giờ
đây cô mới hiểu được anh dụng tâm lương khổ thế nào. Khi cô gặp gian
nan sẽ nghĩ đến phải chăng năm đó Đàm Thư Mặc cũng đã từng bước trải
qua những điều này, nghĩ như vậy khiến bản thân cô tràn trề sinh lực. Cô đã
nói thì nhất định phải làm được, vì anh, cũng vì chính mình. Vạn sự khởi
đầu nan, Triệu Thuỷ Quang rốt cục sống qua cuối thu, cuối cùng cô cũng có
dũng khí thành thật nói với mẹ Triệu trong điện thoại, “Mẹ, con rất tốt, thật
mà, đừng lo.” Một hôm trên đường đến trường, cô nhặt chiếc lá phong rơi
xuống lên, kẹp vào sách giáo khoa, sẽ có một ngày Triệu Thuỷ Quang cô
tặng chiếc lá này cho Đàm Thư Mặc. Mọi người thường kháo nhau rằng
Canada là đất nước của lá phong đỏ, nhưng rất ít ai từng nhìn thấy cảnh xác
xơ tiêu điều của cây phong, cũng rất ít người nhắc đến ở đây một năm trời
đông giá rét suốt 8 tháng. Đã đến lễ Noel, bầu không khí ngày lễ ở nước
ngoài náo nhiệt hơn rất nhiều, Triệu Thuỷ Quang và bạn cùng phòng hào
hứng trang trí, nhưng Triệu Thuỷ Quang lại không có cảm giác ấm cúng
kia, lễ Noel của người phương Tây tương đương ngày Tết âm lịch của
Trung Quốc, nhưng không có người thân bên cạnh ngày thì còn gì gọi là
Tết âm lịch? Triệu Thuỷ Quang nhớ ngày 22/12 là sinh nhật của Đàm Thư
Mặc, cô không cần bất cứ điều gì nhắc nhở cũng có thể nhớ rõ mồn một,
anh mặc dù nói không cho phép liên lạc, nhưng cô nghĩ chắc hẳn ngoại trừ
sinh nhật. Cô gửi cho anh bưu thiếp, có in cảnh vật mùa hè, sắc màu rực rỡ,
lá cây óng ánh, dù đã ở đây bấy lâu cô vẫn chưa nhìn thấy được cảnh đẹp
như thế, nhưng vẫn luôn hi vọng anh có thể nhìn thấy điều tốt đẹp nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì viết thêm gì đó, cô viết: “Sinh nhật vui vẻ“, lại
ghi thêm một câu “I miss you”. Một tháng sau, sáng sớm đã có người gõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.