EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 330

có một người tri kỷ rất tốt, cà rốt của mình đều đưa cho người đó ăn!” Híp
mắtlại, mỉm cười ngọt ngào, trong mắt tràn ngập niềm hớn hở. Dù cô chưa
nói là nam hay nữ, đương nhiên Tô San cũng biếtchắc đó là nam rồi. Con
gái chỉ khi nhắc đến người con trai mà họ yêu thích thì mới cười rạng rỡ
như thế, cười đến ngây ngô như kẻ ngốc, lại vẫn chan chứa một niềm vui
khôn tả. Triệu Thuỷ Quang mỗi lần ăn cà rốt, lúc gắp cà rốt ra đều nhớ đến
Đàm Thư Mặc, nhớ đến anh đã nói, “Anh chỉ nói anh không ghét ăn cà rốt,
nhưng chưa nói là anh thích ăn!” Chỉ cần như vậy thôi, cũng đã cảm thấy
hạnh phúcvà tràn đầy mật ngọt yêu thương, đã từ bao giờ tất cả thóiquen
của em đều có sự hiện diện của anh. Viết xong một nửa luận văn, Triệu
Thuỷ Quang cùng Tô San trên đường trở về nhà, hơn mười giờ tối, thị trấn
nhỏ rấtyên ắng, lâu lâu có xe chạy vụt qua, nghe tiếng gió vù vù bêntai như
ong vỡ tổ, Triệu Thuỷ Quang kéo phẹc-mơ-tuya củachiếc áo bông lên, Tô
San cũng không nói gì, hai người họchành cả ngày cũng đã thấm mệt rồi.
Nhanh về đến nhà, Tô San bỗng nhiên thốt lên, “Hôm nay là trăng rằm“,
Triệu Thuỷ Quang cũng ngẩng đầu lên, nhìn nơimà Tô San chỉ, quả thật là
vầng trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ như nước, treo lơ lửng trên nóc nhà.
Triệu Thuỷ Quang tay vừa ôm túi đựng laptop, một tay bỏ vàotúi quần, thơ
thẫn đứng đó nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, cô nhớ người nọ cũng từng nói,
“Nhìn đi, ánh trăng tối nay.” Khi đó, cô và anh đều cùng ở dưới một bầu
trời, nhìn cùng một ánh trăng, giọng anh mắng cô là “đồ ngốc” đầy yêu
thương vẫn còn văng vẳng bên tai, giờ đây bên cô đang là buổi tối, cònbên
anh lại là ban ngày, không thể cùng nhau ngắm trăng được. Triệu Thuỷ
Quang chầm chậm bước lên bậc thềm, mở cửa, giẫm mạnh giày để phủi
tuyết đọng, rồi quay lại nhìn mặt trăng tròn kia, ủ rũ vô hạn. Lúc ngủ, chịu
không được muốn gọi điện cho anh, lúc gọi đi, người nọ rất nhanh đã bắt
máy, “Alo” một tiếng, nghe trongđiện thoại khá ồn ào. Đàm Thư Mặc hơi
lo lắng, cứ tưởng cô xảy ra chuyện gì, ngày thường khi cô gọi anh đều là
bên anh buổi tối, như thế anh mới rảnh rỗi, hôm nay lại khác, và cách thật
lâu cô mới liên lạc với anh, anh đương nhiên phải căng thẳng, liền rời khỏi
tiệc rượu. “Sao vậy?” Anh đứng bên cửa sổ, phía dưới là con đường tấpnập
xe qua lại. Triệu Thuỷ Quang ấp a ấp úng nói, “Không có gì, chỉ là đêm nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.