Tôn Tiện lúc này mới biết Sở Phỉ Phỉ “ý của Túy Ông không phải ở
rượu” (có dụng ý khác), tức giận nói, “Tuần trước, đã chia tay.”
Triệu Thủy Quang nghĩ thầm, mẹ ơi, chả lẽ muốn cô trước mặt đám
người ăn tươi nuốt sống này nói ra hết hay sao, cho dù nói ra cũng chẳng ai
tin cả, nhưng cô đã thua thì đành phải chịu trận thôi, “Cấp 2, đã chia tay.”
Cô gái ngồi cạnh Tôn Tiện nói, “Trời, con nít giờ lớn nhanh thật, mấy
tình yêu trẻ con ấy thì tính cái gì chứ.”
Sở Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn cô gái ấy, Triệu Thủy Quang cũng thừa
nhận yêu nhau ở cấp hai là quá sớm, nhưng cô cũng bất đắc dĩ mới nói ra
trước mặt mọi người, mà không phải vì vậy mà họ có quyền phê phán xem
thường tình cảm của cô và Hi Vọng, đó là hồi ức đẹp đẽ nhất trong đời của
cô, cho dù là con nít thì sao, tuyệt đối không ai được phép khinh miệt,
những điều này người lớn không bao giờ hiểu được cả.
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Dì à, không tính cái gì,
chỉ sợ cả đời này khó có thể yêu người khác, có nhiều người đã trưởng
thành nhưng vẫn không biết tình yêu là thế nào.”
Cô gái kia sửng sốt, vừa rồi còn tưởng cô bé này dễ dàng bị bắt nạt
nhưng giờ thì sự thật đã nói lên không phải, rõ ràng nữ sinh tóc ngắn vểnh
vểnh lên kia từ nãy đến giời yên lặng cúi đầu đánh bài, lúc ngẩng đầu trả
lời thì mặt mày lại hung dữ, làm cô sợ chết điếng.
“Sao vậy? Gì mà ai nấy đều ngẩn ra hết?” Cửa mở, một đại mỹ nữ
bước vào, mái tóc dài uống lượn gợn sóng, trên lỗ tai còn đeo hai khuyên
tai to lủng lẳng, cả người toát ra sự cao quý, quần áo đẹp đẽ còn tôn thêm
vẻ đẹp và khí chất của cô. Đàm Thư Mặc cũng bước theo vào, tay thọc vào
túi quần, ánh mắt sâu xa nhìn Triệu Thủy Quang.
Sở Phỉ Phỉ vội trả lời, “A, Hi Hi tới rồi à, không có gì đâu, chỉ là mọi
người giỡn với học trò của thầy Đàm thôi mà.”