EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 82

Triệu Thủy Quang đáp, “Không thể.” Nghĩ tới mấy động tác lằng

nhằng rắc rối kia, cô đột nhiên rùng mình.

Hi Diệu nói, “Tiểu Quang, khó có thể gặp bạn của em ở đây, hai người

có rảnh không? Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện nha?”

Triệu Thủy Quang biết bệnh nghề nghiệp của Hi Diệu lại tái phát, Hi

Diệu học biên kịch đấy, suốt ngày thích nhất là làm quen với mọi người, và
khi đã làm quen người nào rồi Hi Diệu cứ như nhà văn một khi đã viết thì
viết không ngừng, đã quen thì phải quen “cho tới nơi tới chốn”, muốn cản
cũng cản không được. Sở Phỉ Phỉ nghe thế cũng phấn khích nhận lời,
“Được, buổi tối anh mới có việc, em Tiểu Quang đã mời thì anh làm sao từ
chối được.”

Triệu Thủy Quang nghẹn ngào không nói nên lời, cô mời khách khi

nào thế? Cô len lén nhìn Đàm Thư Mặc, nghĩ thầm trong bụng nào giờ có
giáo viên nào đi chơi với học trò đâu, mà cũng có giáo viên để học trò mời
bao giờ, thầy ấy nhất định sẽ không đi.

Đàm Thư Mặc mở cửa xe, thấy ánh mắt niềm nở của Triệu Thủy

Quang, lấp lửng nói, “Chuyện này…” Tay anh để trên mui xe, ngón tay gõ
nhịp nhịp, dáng vẻ trông rất vui sướng, “Vậy đi thôi.”

Triệu Thủy Quang sững sờ mặt mày trắng bệch bị Hi Diệu kéo lên xe,

Sở Phỉ Phỉ nổ máy xe, hỏi, “Em gái Tiểu Quang, chúng ta đi đâu đây?”

Đầu óc cô trống rỗng, mây đen che kín đầu, nghĩ cũng không nghĩ ra

được chỗ nào để đi, đi nhà hàng 5 sao thì thà là đem cô bán lấy tiền còn
hơn, cô nhớ trong mấy cuốn tiểu thuyết từng nói mọi người thường hay đến
mấy quán lề đường để ăn, mà nữ nhân vật chính đi đâu, nam nhân vật chính
đi đó, rồi lại nhìn hai người ngồi phía trước quần áo bóng bẩy, khí chất cao
quý. Mặc kệ, họ để cho cô quyết định thì cũng đừng trách cô, “Đường Hồ
Nam.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.