EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 85

Ngày thường cô và bạn bè cũng hay như thế, người ăn thử của ta, ta ăn

thử của người, không thích ăn thì đổi món cho nhau, trong lúc nhất thời cô
cũng cảm thấy chuyện này bình thường.

Đàm Thư Mặc thấy miếng hạnh nhân đậu hủ tròn vo u na u núc lấm

tấm mấy hạt mè, anh có chút buồn cười, Triệu Thủy Quang thoạt nhìn vô tư
nhưng tâm tư lại cẩn thận quan sát nhất cử nhất động người khác, so với
những bạn bè đồng trang lứa cô đặc biệt nhạy cảm hơn nhiều, bản tính lanh
lẹ nhưng đôi khi cũng bộp chộp.

Thật ra Triệu Thủy Quang không biết Đàm Thư Mặc dị ứng café, uống

café là người nổi mẩn đỏ, lúc ở Anh quốc toàn uống hồng trà, nào ngờ cô
không chọn đến quán café nào đó để nói chuyện mà lại đến quán chè, lúc ở
nước ngoài anh cũng đã quen ăn món ngọt, mấy bánh bích quy còn ngọt
hơn chè này gấp nhiều lần, chè mè đen này có thấm tháp gì đâu.

Đàm Thư Mặc múc một miếng hạnh nhân đậu hũ trắng trằng mềm

mềm bỏ vào miệng ăn, Triệu Thủy Quang vốn cũng không thấy gì bất ổn,
nhưng thấy ánh mắt dò xét của Hi Diệu, cô ngẫm lại hành động vừa rồi của
mình chợt cảm thấy ngượng ngùng.

Người sửng sốt nhất phải là Sở Phỉ Phỉ, anh ngồi bên cạnh tận mắt

thấy Đàm Thư Mặc múc một miếng hạnh nhân đậu hủ bỏ vào miệng, cảm
thấy Đàm Thư Mặc này chắc chắn là hư não rồi, hai người bọn họ chơi với
nhau từ nhỏ đến lớn, ấn tượng sâu sắc nhất giữa hai người là khi còn bé,
anh đến nhà Đàm Thư Mặc chơi, nhất thời khát nước, cầm ly của Đàm Thư
Mặc lên uống, kể từ đó về sau, Đàm Thư Mặc không hề đụng đến cái ly đó,
ngược lại còn trở thành cái ly uống nước chuyên dụng của Sở Phỉ Phỉ.

Sở Phỉ Phỉ không hiểu tại sao, về sau mới biết rõ thì ra Đàm Thư Mặc

đối với ai cũng như vậy, sau khi lớn lên bọn họ chơi bóng rổ với mấy người
bạn cùng lớp, cánh đàn ông truyền tay uống chung một chai nước thì chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.