EM LÀ HỌC TRÒ CỦA ANH THÌ SAO - Trang 89

“Phanh”, xe bất chợt dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc của Sở Phỉ Phỉ trông

rất buồn cười, Đàm Thư Mặc nhoẻn miệng cười nói, “Sở Phỉ Phỉ, xuống
xe.” Sở Phỉ Phỉ ngơ ngác tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, Đàm Thư
Mặc đổi sang ngồi lái, quay kiếng xe xuống nói với Sở Phỉ Phỉ còn hóa đá
đứng ngoài, “Sở Phỉ Phỉ, nãy cậu nói cái gì thế, sao mình không biết mình
thích gái Tây nhỉ! Cậu tự mà về nhà đi!” Nói xong, anh nổ máy một đường
chạy thẳng.

Chỉ đáng thương cho thiếu tướng Sở Phỉ Phỉ, đứng trong gió rét mùa

đông nhìn chiếc xe Audi càng ngày càng mất hút.

----------------------

***Câu DTM nói, ý rằng, khi người ta trồng hoa tưới cây, cái mà họ

mong muốn chính là hoa sẽ nở rực rỡ, cây lá xum xuê, và cái họ chờ mong
là kết quả cuối cùng, nhưng khi hoa k nở, cây trụi lá thì họ là buồn rầu ủ rũ,
cái DTM quan tâm ở đây chính là cảm giác khi vun trồng chứ k phải khi
hoa nở, nói nôm na là cảm giác khi đc theo đuổi cái mà mình yêu thích, dù
có kết quả thế nào thì mình cũng đã từng cố gắng, từng tìm được niềm vui,
mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, k gò ép, k níu kéo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.