Cầm túi đi xuống vài bước, cô thấy một bóng người mảnh khảnh ngồi
trên cầu thang, đầu ngẩng cao, hai tay chống trên bậc thang sau lưng, khủy
tay cong thành một vòng cung nhàn nhã. Hành lang vắng lặng, gió thổi
tung vạt áo học sinh, tiếng huýt sáo cứ nhè nhẹ cuốn theo cùng gió.
“ Trần Tư Dương. ” Triệu Thủy Quang kêu lên, hai người đều học
chung một lớp, vừa mới nhập học thì hai người được xếp vào chung một
lớp, xem như cũng là bạn bè rồi, Trần Tư Dương vốn là người thận trọng
vững vàng, mà Triệu Thủy Quang thì lại chẳng có tí gì giống như Trần Tư
Dương, cô toàn thu hút mấy người điên điên khùng khùng như Hi Diệu,
hay là Cao Tầm, và còn cả khối người khác nữa.
Người nọ quay đầu nhìn cô, đúng thật là Trần Tư Dương, “ Triệu Thủy
Quang, bạn chưa về nhà à ? ”
“ Mình phải đổ rác. ” Triệu Thủy Quang chỉ chỉ các túi màu đen, “
Bạn đang làm gì ở đây vậy ? ” Cô đi xuống ngồi cạnh Trần Tư Dương.
“ Không có gì, à đúng rồi, bạn ghi nguyện vọng vào trường nào thế ? ”
Trần Tư Dương ngước nhìn hỏi Triệu Thủy Quang.
Trần Tư Dương cũng là một người đẹp trai, tuy nhiên ở cái tuổi này
con trai vẫn chưa trổ mã hết, đương nhiên là không có khí thế của một
người đàn ông trưởng thành như Đàm Thư Mặc.
Triệu Thủy Quang nhìn tờ nguyện vọng trong túi sách của Trần Tư
Dương, nói, “ Mình còn chưa điền, còn bạn thì sao ? ”
Trần Tư Dương quay mặt đi, nét mặt ẩn hiện trong ánh chiều tà mờ ảo,
nói, “ Mình không muốn điền, không muốn học đại học. ”
Triệu Thủy Quang nhất thời sửng sốt, cô nghĩ Trần Tư Dương chắc bị
bệnh rồi, điểm cũng Trần Tư Dương rất cao, muốn vào trường nào cũng
không phải là khó, Triệu Thủy Quang nghe mà đầu óc muốn nổ tung.