EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 152

Đợi Giang Nguyệt thiếp vào giấc ngủ, Giang Quân mới lặng lẽ ngồi

dậy. Anh thở dài, đi ra khỏi phòng Giang Nguyệt. Anh ra phòng ăn mang
máy tính về thư phòng, bật cái đèn trên bàn lên, xem lại hết một lượt tất cả
các tập file trong Cổ tích tuổi thơ.

Một cô nhóc rụt rè, hoang mang lúc ấy đã dần dần trở nên thân thiết

với anh, được anh huấn luyện. Nhiều lúc là do bản thân cô tự trưởng thành.
Những thứ cô cần luôn rất ít, rất nhỏ, giống như một cái cây dễ trồng, chỉ
cẩn một chút nước, một chút ánh sáng là nó sẽ tự nảy mầm, đâm trồi nảy
lộc rồi từ từ nở hoa. Bởi vì anh đã cung cấp, chút nước, chút ánh sáng, cô
đã dùng tất cả những gì mà mình có để đền đáp cho anh. Sự non nớt, sự
ngọt ngào của cô, thậm chí bản thân cô còn không đủ tự tin, không nghĩ
rằng món quà báo đáp của cô quá lớn lao.

Đối mặt với Giang Nguyệt bây giơ, sau khi biết nhưng gì cô ấy phải

trải qua, sau khi nghe những tâm sự chất chứa trong lòng cô bây lâu, Giang
Quân cảm thấy xót xa trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy như mắc nợ cô.
Anh tự nhủ với mình phải đối xử tốt với cô, thế nhưng anh lại để cô phải
chịu biết bao ấm ức.

Lúc này màn đêm đã bao trùm không gian. Mặc dù đã đóng chặt cửa

nhưng bóng đêm của mùa thu vẫn mang cái se se lạnh. Trong bóng đêm se
se lạnh như thế này, con người thường gỡ bỏ những lớp ngụy trang ban
ngày của mình. Giang Quân nhớ lai bảy năm về trước, mỗi khi cô đơn
trong lòng anh lại hiện lên một ý nghĩ: nếu lúc này có cô ở bên cạnh thì tốt
biết mây!

Bây giờ cuối cùng cô cũng về rồi, chỉ cần cô đồng ý, anh sẽ ở bên cô,

cho đến khi cô muốn ra đi thì thôi.

Được là cái may mắn, mất là do số mệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.