EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 158

“Lúc ấy cháu bận quá, phải thi lịch sử, triêt học với đám sinh viên

chuyên ngành, lại còn phải kiểm tra túi bụi, tối tăm mặt mũi, chẳng còn
thời gian nào mà đọc sách ấy chư. Mặc dù Tống Chí Hựu nói sẽ có cách
cho cháu vào học, nhưng cháu cũng không thể để kết quả quá kém khiến
anh ấy phải khó xử!”

“Anh ta đối xử với cháu tốt thật đấy!” Giang Quân còn định nói: “Đàn

ông không vô duyên vô cớ đối xử tốt như vậy với một cô gái đâu, nhưng
nghĩ đến chuyện tối qua anh đã quá lời, cuối cùng lại thôi không nói nữa.
Thật ra anh cũng hiểu rõ Giang Nguyệt biết rõ những điều này.

“Chú nói đúng cháu mắc nợ Tống Chí Hựu rất nhiều!” Đặt đũa xuống

bàn cô thở dài: “Cuối cùng cũng coi như là đã hoàn thành xong lần thi cuối
cùng của cuộc đời!”

Giang Quân cười: “Tuổi vẫn còn trẻ mà đã nói như bà già. Cuộc đời

cháu còn dài lắm!”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh nói: “Cháu thục sự cảm thấy mình

già rồi, có thể chú không nhận ra nhưng đây đã là già cỗi rồi, rất mệt
mỏi...”, cổ chỉ vào ngực mình “ Nhiều lúc cháu cảm thấy, cuộc đời này dài
đến nỗi khiến cho người ta chán ngán!”

Giang Quân cốc vào đầu cô: “Chỉ toàn nói bừa!”

Anh muốn khuyên cô nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra được điều gì. Bản

thân anh chẳng phải cũng đang như vậy sao? Anh đã sống bốn mươi mốt
năm, thực sự cảm thấy quá mệt mỏi!

Nhưng đôi khi anh lại nảy ra một ý nghĩ rất kì quái: Anh và cô đều

không phải là “con cưng” của vận mệnh, giống như hai số âm, nhưng cơ
duyên đã cho hai người gặp nhau, hai số âm ghép lại thành một số dương.
Chính bởi vì cô buồn khiến anh nghĩ đến ánh sáng, nghĩ đến những làn gió
mát. Faust từng nói: “Sự nữ tính vĩnh hằng có thể khiến tôi thăng hoa” Có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.