EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 159

lẽ cô chính là sức mạnh khiến cho anh thăng hoa, khiến cho an cảm thấy
cuộc đời này, ngoài việc sinh tồn và có trách nhiệm ra, vẫn còn rất nhiều
điểm đáng để lưu luyến.

Trưa ngày hôm sau, Giang Quân chuẩn bị đi công tác Nhật Bản. Giang

Nguyệt đi theo anh xuống lầu, xe đã đỗ bên đường chờ sẵn.

Lên xe rôi Giang Quân còn thò đầu qua cửa kính, nói với cô: “Lên nhà

đi, đến nơi chú sẽ gọi cho cháu!”

“Dạ!” Giang Nguyệt vẫy vẫy tay, nhưng vẫn đứng trơ ở đó mắt nhìn

theo xe anh cho đến khi khuất hẳn.

Nhìn theo chiếc xe màu đen mà trong lòng Giang Nguyệt không khỏi

cười thầm, anh đúng là một kẻ cố chấp. Nói là đổi xe, đổi đi đổi lại, vẫn là
nhãn hiệu ấy. Một cái vali Tumi dùng đến bao nhiêu năm trời, thích ăn món
gì là lần nào đi ăn cũng gọi, thích Dame Agatha May Clarissa Christie nên
mua cả bộ về xem đi xem lại. Thế này nên gọi là cố tình hay cố chấp?

Bầu trời Khang Châu lúc nắng lúc mưa, Giang Nguyệt lại xem thời

tiết ở Nhật Bản, ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi cho anh: “Xuống máy bay chú
nhớ đi mua áo khoác nhé, mấy ngày tới chắc chắn sẽ có tuyết rơi!”

Giang Quân ngồi trong xe lắc đầu cười: “Cháu đã nói đến mấy trăm

lần rồi, chú có mắc bệnh đãng trí đâu! Tự lo cho bản thân cháu trước đi,
nhớ mặc thêm áo không lại cảm nhé. Còn nữa, phải nhớ ăn cơm đấy, đừng
có mải làm gì mà quên cả ăn uống nhé. Cũng đừng thấy chú đi công tác mà
thức thâu đêm suốt sáng, con gái, con đứa...”

Giang Nguyệt im lặng nghe anh ca cẩm, chẳng hiểu sao gọi điện nhắc

anh mà lại thành ra bị nhắc nhở như thế này. Cô liền vâng vâng dạ dạ đáp:
“Dạ cháu nhớ rồi ạ, cháu nhất định sẽ tự giác ạ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.