EM Ở BÊN AI CŨNG ĐỀU LÀ KHOẢNG TRỐNG TRONG ANH - Trang 162

mà học sinh một nẻo. Đến giờ vào lớp lác đác có mấy người bước vào
phòng học, người ăn sáng, kẻ đọc tiểu thuyết, thậm chí có người còn dẫn
theo con nhỏ đến. Giang Nguyệt giảng bài ở trên bục giảng, bên dưới có
người mắng mỏ con cái, tiếng nói chuyện xì xào....khiến Giang Nguyệt dở
khóc dở cười. Lúc này cô mới tin lời một đồng nghiệp: Lớp hàm thụ giống
như thả bò đi ăn cỏ, chỉ cần có người đến là được rồi.

Lúc Giang Quân gọi điện về, Giang Nguyệt liền kể chuyện ngày hôm

nay cho anh nghe, cứ luôn miệng nói mình phí công vô ích. Giang Quân
cười: “Thế mà có người hôm qua còn chẳng có thời gian nói chuyện với
mình cơ đấy!” Nghe Giang Nguyệt thở dài, anh liền an ủi cô: “Thế thì cháu
cứ coi như là giảng bài với không khí đi!”

Trải qua một buổi như thế Giang Nguyệt đã không còn cảm thấy căng

thẳng nữa. Tối đó đánh một giấc ngon lành, sáng dậy muộn. Sáng dậy
muộn mặc quần áo vào, cô vội vàng lao ra cửa, mặt chẳng kịp rửa. Mặc dù
cô đang phải dậy lớp “thả bò ăn cỏ”, học sinh có thể đến hay không thì tùy,
có thể đến muộn nếu thích, nhưng giáo viên mà đến muộn quá thì đúng là
tai nạn dạy học rồi.

Hối hả đến cổng phía Bắc của trường, đồng hồ đã chỉ tám giờ rưỡi rôi.

Giang Nguyệt đang thở không ra hơi thì nghe có tiếng Từ Viêm Huy gọi
cô. Anh ta đang đi xe đạp điện, tay xách hai túi mứt, dừng xe bên cạnh cô.
Giang Nguyệt nhảy cẫng lên vui mừng: “Hay quá anh đến đúng lúc lắm
cho em đi nhờ đến học viện quản lí!”

Từ Viêm Huy cười hi ha, bảo cô lên xe. Giang Nguyệt mặc váy nên

không tiện ngồi ngang, đành ngồi lệch một bên ở phía sau. Một tay cô xách
túi mứt, tay kia vòng qua eo Từ Viêm Huy.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng cũng có

vô sô nguyên nhân hậu quả. Nếu cô dậy sớm một chút thì đã không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.